Khi Trì Ngộ tỉnh lại thì trời đã sáng.
Trong khoảnh khắc mở mắt, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, suýt chút nữa cô đã quên mất là mình đang ở đâu.
Trong không khí vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào thân quen.
Cảm giác rã rời trên cơ thể và cơn đau dạ dày đã hoàn toàn biến mất, thần kinh luôn căng thẳng trong thời gian qua được thả lỏng, tình trạng kiệt sức do suy nghĩ quá nhiều cũng dần rút lui khỏi cơ thể trẻ trung của cô.
Giấc ngủ này vô cùng bình yên, bởi thế mà sau khi tỉnh dậy, đầu óc hết sức minh mẫn.
Trì Ngộ nhìn trần nhà, hồi tưởng lại giấc mơ đứt quãng của mình về Nhiễm Cấm.
Trong mơ, các cô lại quay về thời gian sống cạnh nhau trước kia, những chi tiết phủ mờ bụi quá vãng nay được tái hiện chân thực hơn bao giờ hết.
Làm cô hoài niệm, làm cô buồn bã.
Thì ra, tất cả những yêu chiều, chở che thầm lặng của Nhiễm Cấm đã trở thành một phần trong sâu thẳm ký ức, đắp nặn nên linh hồn cô.
Trì Ngộ ngồi dậy sau một tiếng thở dài, phát hiện mình đang ngồi ở sô pha phòng khách, trên người đắp một tấm chăn.
Cô nhỏm người dậy nên chiếc chăn trượt xuống.
Trì Ngộ khẽ cau mày, ký ức dừng lại ở tối qua, khi thuận lợi gặp được Nhiễm Cấm trên hành lang, nói Nhiễm Cấm xoá cô khỏi danh sách chặn.
Tuy rằng Nhiễm Cấm bỏ chặn cô, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
Sau đó, cô bị đau dạ dày và chóng mặt, loạng choạng về phòng.
Còn sau đó nữa? Ai đắp chăn giúp mình?
Và nhờ phúc của ai mới có được giấc ngủ ngọt ngào này?
Trì Ngộ lấy điện thoại mở ra WeChat, nhìn thấy tài liệu của mình đã gửi cho Nhiễm Cấm thành công.
Đây không phải là mơ.
Hôm qua, hẳn là cô không chỉ đau dạ dày mà còn phát sốt, nếu không sẽ không ngủ mê man như vậy.
Cô nâng cánh tay lên, phát hiện trên mu bàn tay còn để lại dấu kim.
Suy tư hồi lâu, gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, hỏi thăm có phải hôm qua cô ấy đã đến khách sạn chăm sóc mình hay không.
Bác sĩ Lâm lúng túng trả lời: "Tôi không tiện tiết lộ."
Nghe cô ấy nói vậy, Trì Ngộ lập tức hiểu ra: "Vậy là Nhiễm Cấm gọi chị tới chăm sóc tôi."
Nếu không thì có gì mà không tiện nói.
Bác sĩ Lâm bất đắc dĩ cười hai tiếng: "Đây là do nhị tiểu thư thông minh tự đoán ra, còn tôi chưa nói gì cả."
Xem ra, bác sĩ Lâm và Nhiễm Cấm có quan hệ rất tốt, dù chị ấy đã rời khỏi Trì gia, nhưng bác sĩ Lâm này vẫn nghe theo sự dặn dò của chị ấy mà giữ bí mật.
Bác sĩ Lâm đã ở Trì gia rất nhiều năm, giữ vai trò bác sĩ riêng của Trì gia.
Người trong nhà có đau đầu nóng sốt gì đều là nhờ cô ấy thăm khám, càng không cần nhắc đến trước đây, lúc Nhiễm Cấm vừa tới Trì gia không thể đến bệnh viện, từ lúc chữa trị đến khi hồi phục đều là do một tay bác sĩ Lâm xử lý.
Trước đây, khi chị gái Trì Ngộ vừa đưa Nhiễm Cấm về, biết thân phận nhạy cảm của nàng không tiện chữa trị bên ngoài, ngay cả bệnh viện tư của Tập đoàn Trì thị cũng không dám đưa đi, chỉ trị liệu tại nhà, cũng là vì không muốn để lộ ra chuyện hoán đổi với Đại Nhiễm.
Dường như, chị hai rất tin tưởng bác sĩ Lâm.
Trước nay, trọng tâm chú ý của Trì Ngộ đều đặt lên người Nhiễm Cấm và Trì Lý, không để ý còn có một nhân vật là bác sĩ Lâm này.
Những điều bác sĩ Lâm biết, có lẽ còn vượt quá khả năng tưởng tượng của Trì Ngộ.
"Bác sĩ Lâm, chị có thời gian gặp mặt không?" Trì Ngộ nói, "Tôi có vài việc muốn hỏi thăm chị."
Bác sĩ Lâm ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Mặc dù tôi vẫn là bác sĩ riêng của Trì gia, nhưng bây giờ Nhiễm tiểu thư mới là bà chủ của tôi.
Tôi có thể kiểm tra tình trạng sức khoẻ của nhị tiểu thư, còn về những chuyện khác thì không tiện nhiều lời."
"Vậy à, thôi được." Trì Ngộ cũng không dây dưa, hạn chế sự đề phòng của đối phương.
Cúp điện thoại, Trì Ngộ pha một tách cà phê bằng máy pha cà phê viên nén của khách sạn, đứng bên cửa sổ vừa uống vừa suy nghĩ, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Lộ Tư Kình.
Đọc xong WeChat của Trì Ngộ, Lộ Tư Kình trả lời rất nhanh: 【Hả? Họ Trì kia, tôi là thân trâu ngựa cho cô sai khiến à? Loại chuyện này cũng bắt tôi đi làm?】
【Cái gì mà trâu ngựa, đừng nói khó nghe như vậy.
Chúng ta là đồng minh mà, như Tề Đồng nói đó, bây giờ chúng ta có cùng một mục đích, chính là kéo Nhiễm Cấm về, còn những chuyện khác so đo chi nhiều.】
【......!Đúng là cô đâu cần so đo, dù sao tôi mới chính là người nhảy hố đây này.】
Tuy không đối mặt, nhưng dáng vẻ vừa tức giận vừa bất lực của Lộ Tư Kình đã hiện rõ trong đầu Trì Ngộ.
【Hơn nữa, suy đoán của tôi chắc sẽ không sai, cảnh sát Lộ lại là người thích trừ gian diệt bạo, ổn định xã hội, giữ gia đình hạnh phúc ấm no mà.】
Không chờ Lộ Tư Kình trả lời, Trì Ngộ đã gửi một tin nhắn thoại: 【Chị cứ nói là có làm hay không đi?】
Lộ Tư Kình thật là không biết phun cục tức này vào đâu: 【Nhãi ranh, sớm muộn gì tôi cũng bóp chết cô! Chờ tin của tôi!】
Chọc điên cảnh sát Lộ và uống cà phê xong, Trì Ngộ ngồi lại máy tính, mở lên trang web chính thức của Quỹ đạo Mặt trăng quốc tế.
Theo như những gì trang web này thể hiện, Tập đoàn Nhiễm thị vẫn đang cạnh tranh gay gắt với đối thủ mới nhất về Quỹ đạo Mặt trăng.
Mấy ngày nay, vì điều chỉnh hệ số chính xác của quỹ đạo giúp Nhiễm Cấm mà cô bị cơn đau dạ dày và cơn sốt hành hạ không ít, nhưng bù lại, lúc này cô tràn đầy tự tin.
Trì Ngộ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trì Ngộ chống cằm, nở một nụ cười nhạt.
Dù Nhiễm Cấm bị ám ảnh bởi Quỹ đạo Mặt trăng bởi vì nguyên nhân gì thì Trì Ngộ cũng biết nàng có lý do của mình, Trì Ngộ chỉ cần âm thầm hỗ trợ, giúp nàng dọn sạch chướng ngại.
Như một sự đáp lại cho những hy sinh mà Nhiễm Cấm đã dành cho cô trong suốt sáu năm qua.
Ngoại trừ Quỹ đạo Mặt trăng, gần đây Nhiễm Cấm còn liên tục muốn móc nối với một người, nhưng không thành công.
Nhiễm Cấm đang đổi sang một con đường khác để đạt được mục đích của mình.
Chị ấy cũng không đến nhờ mình giúp —— Trì Ngộ hơi thất vọng, rõ ràng là mình có khả năng giúp chị ấy hẹn được người đó.
Trì Ngộ gọi điện thoại cho vị sếp khi cô thực tập ở FPIU.
"......! Lâu rồi không gặp, à không, hiện tại tôi đang tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, bận quá nên vẫn không có cơ hội đến FPIU Trung Quốc.
Nhưng hôm nay tôi gọi cho ngài là vì muốn hỏi thăm một người, vâng, là kỹ sư thử nghiệm quỹ đạo của FPIU Trung Quốc, họ Triệu."
......
Mọi việc đều thuận lợi.
Trì Ngộ đi rửa mặt sau khi cúp máy.
Rửa mặt xong vội vàng trang điểm, tự đánh giá mình trong gương, sau khi xác định không có tì vết gì cô mới gọi quản gia đưa bữa sáng đến.
Cô gọi phần ăn cho hai người, muốn tự mình đưa đến cho Nhiễm Cấm.
Tuy rằng rời khỏi Trì gia, nhưng Nhiễm Cấm lại không về Nhiễm gia ở, là Tề Đồng phát hiện ra nàng ở tại tầng cao nhất của khách sạn này.
Trì Ngộ lập tức đặt một căn phòng khác cùng tầng.
Vốn dĩ căn phòng này được một người nước ngoài thuê, mỗi năm ông ta chỉ tới ở vào ba tháng mùa thu, nhưng lúc nào cũng trả trọn tiền cả năm.
Trì Ngộ liên hệ trực tiếp với đối phương, sẵn sàng trả gấp đôi để có được quyền sử dụng căn phòng.
Đối phương không thiếu tiền, không quá muốn người khác vào ở trong phòng của mình.
Trì Ngộ liền điều tra các giao dịch kinh doanh của đối phương, chủ động cho ông ta lợi ích, người kia mới vui vẻ đồng ý.
Có lẽ Nhiễm Cấm rất bất ngờ khi thấy mình vào sống ở căn phòng trống không người này.
Trì Ngộ cầm một khay điểm tâm thịnh soạn trong tay,