"Sở Duy đó lại đến tìm các người?" Nhiễm Cấm hỏi Chu Vũ.
Nhắc tới Sở Duy, quai hàm của Chu Vũ bạnh ra, "Cái con đàn bà phiền phức đó luôn theo dõi bọn tôi không nói, còn giống như lên cơn điên, động thủ đánh Hân Nghi!"
"Động thủ?" Mặc dù đeo kính râm, nhưng có thể thấy rõ đôi lông mày Nhiễm Cấm đang nhíu chặt.
Chu Vũ bị nàng hỏi như vậy, hơi mất tự nhiên dịch chuyển cơ thể, giọng nói cũng bình tĩnh lại: "Bọn tôi cũng đâu muốn......!Nhưng con đàn bà không rõ trắng đen đó chưa gì đã nhào lên cho Hân Nghi một bạt tai! Để lại năm dấu ngón tay trên mặt cô ấy, cô ấy còn phải đóng phim đó! Tượng đất còn biết giận, huống chi cô ta khiêu khích trước mặt như vậy, ai mà chịu được?"
Nhiễm Cấm hỏi ngược lại: "Các người không biết thân phận của mình hay sao?"
Chu Vũ còn định phân trần thêm mấy câu thì bị câu hỏi sắc bén của Nhiễm Cấm dội ngược trở về.
"Vốn dĩ anh cũng đã bị nhắm tới, huống chi là Uông Hân Nghi quanh năm tiếp xúc với bao nhiêu người, thân phận lại càng đặc biệt hơn.
Nếu xảy ra chuyện gì, anh muốn công sức trước đây đổ sông đổ bể hết sao? Anh có biết chuyện này có liên quan lớn thế nào không? Chỉ cần đi nhầm một bước thì không có cơ hội quay đầu đâu.
Trò chơi giành giật tình cảm này vui lắm hả?"
Nhiễm Cấm mấy năm nay tung hoành trên thương trường, nếu không có chút khốc liệt sẽ khiến mọi người xem thường.
Ngày thường, khi mang vẻ mặt lạnh nhạt không nói lời nào, nàng có thể ngăn cách mọi người bằng sự lạnh lùng của mình.
Nhưng một khi tức giận, sẽ khiến người ta có cảm giác kinh hoàng như Thái Sơn đổ ngay trước mắt.
Chu Vũ gãi gãi vào tay vịn trên ghế, khoé miệng kéo thẳng thành hình chữ "Nhất"*, không nói gì.
(*Tui là chữ nhất 一)
Nhiễm Cấm hơi nguôi giận, lấy lại giọng điệu điềm đạm.
Sau khi cho ăn gậy là thời điểm ném ra củ cà rốt*: "Anh là người thông minh, nên biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
Không dễ dàng gì mà cứu được Tiểu Uông, tạo thêm rắc rối sẽ chỉ khiến cô ấy càng thêm nguy hiểm, chắc là anh hiểu được điều này.
Sở Duy kia dù gì cũng là vợ của Chu Vũ bản thể, cũng có ảnh hưởng nhất định trong việc kinh doanh của gia tộc, anh và Tiểu Uông thật sự muốn chọc giận đến cô ta sao?"
(*Cây gậy và củ cà rốt (carrot and stick) là một kiểu chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm làm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn.
Cây gậy tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, củ cà rốt tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.(Theo Wiki)).
Tuy rằng Sở Duy là vợ của Chu Vũ bản thể, nhưng Chu Vũ đó đã sớm chết bởi tai nạn giao thông.
Chu Vũ hiện tại và Sở Duy căn bản chỉ là người xa lạ, không có tình cảm.
Anh ta có người mình yêu, chính là Uông Hân Nghi.
"Căn cứ" bí mật của Sinh học Minh Bằng chính là nơi khai sáng cho những bản sao trước khi được đưa vào sử dụng, dùng để đào tạo và tinh chỉnh tính cách của người nhân bản.
Để người nhân bản có khả năng hoàn thành tốt vai trò của mình, sự huấn luyện trong căn cứ vô cùng nghiêm khắc, chương trình học cũng được thiết kế riêng cho từng bản sao.
Chu Vũ cùng Nhiễm Cấm từng trải qua quá trình học tập ở nơi đó.
Mỗi bản sao có một phòng học riêng, được trang bị hai người hướng dẫn, người hướng dẫn của anh ta là một nam một nữ.
Trong tay người nam cầm một cây gậy kích điện, còn người nữ phụ trách những vấn đề sau lớp học.
Bọn họ chưa bao giờ nói với Chu Vũ những chuyện bên ngoài lớp học, cũng không trả lời những câu hỏi của anh ta.
Đối Chu Vũ mà nói, hai người kia cùng với bàn ghế, TV chẳng có gì khác nhau, chỉ là máy móc không có cảm xúc.
Trong căn phòng học đó, việc Chu Vũ làm nhiều nhất là xem phim, xem phim về bản thể của mình.
Sau khi xem xong, nữ hướng dẫn viên sẽ hỏi anh ta một vài câu hỏi, hoặc sẽ yêu cầu anh ta mô phỏng lại những cử chỉ của bản thể vừa rồi.
Đây không phải là một sự giảng dạy dễ chịu, mà là sự "Bức ép" nhằm không để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Mỗi khi anh ta không trả lời được, hay là bắt chước không đạt chuẩn, gậy kích điện trong tay nam hướng dẫn viên sẽ dạy cho anh ta một bài học.
Trong thời gian ở căn cứ đó, mỗi ngày đối với Chu Vũ chỉ là sự sợ hãi nối tiếp nhau.
Anh ta không hiểu tại sao mình phải làm như vậy, và tại sao mình lại bị tra tấn đủ kiểu thế này.
Nhưng anh ta vẫn bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh hòng tìm kiếm quy luật.
Uông Hân Nghi học ở phòng đối diện với anh ta.
Chương trình học của hai người khác nhau nên ít có cơ hội tiếp xúc, cũng không phải ngày nào bọn họ cũng có thể gặp nhau, nhưng ngoại trừ người hướng dẫn thì đó là "Người" duy nhất mà họ có thể nhìn thấy được.
Không cần đến lời nói, không cần đến phương thức giao tiếp nào khác, chỉ cần một ánh nhìn, bọn họ đã hiểu được lòng đối phương.
Chỉ cần nhìn vào đôi môi mấp máy là họ đã có cho nhau cả một trời tưởng niệm.
Ở một thế giới khép kín và vô cùng nhỏ hẹp khiến người ta sợ hãi thế này, hai người chưa từng nói với nhau một lời, nhưng lại đem lòng thương yêu đối phương.
Điều này đối với xã hội tự do rộng lớn của con người, nơi mà một người có thể gặp được vô số người khác trong suốt cuộc đời họ, có lẽ không cách nào giải thích được.
Nhưng đối với Chu Vũ và Uông Hân Nghi, họ là trân bảo quý giá nhất của đời nhau.
Vì thế cho nên, khi Chu Vũ bị buộc phải rời khỏi căn cứ trước, anh ta như người mất hồn.
Anh ta thề sẽ trở lại, đưa Uông Hân Nghi đi.
Anh ta đã làm được, anh ta không nuốt lời.
Nhớ lại cái ngày mà Uông Hân Nghi trở lại bên cạnh mình, ngày mà mộng tưởng của anh ta trở thành sự thật, anh ta vẫn cảm thấy bồi hồi, xúc động không thôi.
Chuyện này, chắc là Nhiễm Cấm vẫn còn chưa phát hiện ra đâu nhỉ?
Cô ta vẫn cho rằng cái chết của Uông Hân Nghi chỉ là một tai nạn.
Chu Vũ nhanh chóng để lộ ra nụ cười: "Nhiễm tiểu thư đừng nói vậy.
Chuyện này đúng là bọn tôi quá bốc đồng.
Cô cũng cầu toàn quá nên mới không chấp nhận được một hạt cát.
Tôi sẽ ghi nhớ lời nhắc nhở của cô."
Lông mi của Nhiễm Cấm khẽ lay động, sau đó không nói gì nữa.
"Nhiễm —— tiểu thư!"
Uông Hân Nghi đã hoàn thành một cảnh quay, đến lúc nghỉ ngơi cô liền chạy đến đây tìm Chu Vũ, thấy Nhiễm Cấm nên vui vẻ gọi nàng.
"Thích ứng chưa?" Lời thăm hỏi Nhiễm Cấm bình đạm như nước.
"Thích ứng, hoàn toàn quen thuộc rồi." Quay phim dưới ánh nắng nóng rát nên trán Uông Hân Nghi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trên mặt cô nở nụ cười xán lạn, giống như tất cả những người trẻ tuổi vừa bước chân vào đời, năng lượng vô tận.
"Em cảm thấy mình được sinh ra là để diễn xuất!" Uông Hân Nghi hoá thân thành một nhân vật tiên hiệp, đẹp không sao tả xiết, trong mắt toả ra sự phấn khích.
"Làm việc cho tốt." Sau khi Nhiễm Cấm tổng kết bằng bốn từ, nàng xách túi đứng lên.
"Nhiễm tiểu thư, chị định đi ngay bây giờ à?"
"Cô còn có chuyện gì sao?"
Uông Hân Nghi muốn nói lại thôi, nhìn về phía Chu Vũ.
Chu Vũ xoa đầu cô ấy, nói: "Nhiễm tiểu thư rất bận.
Em muốn nói gì với Nhiễm tiểu thư thì nói ngay bây giờ đi, lần sau sợ lại không có cơ hội."
Uông Hân Nghi giống như lấy hết can đảm, tiến đến trước mặt Nhiễm Cấm, cảnh giác nhìn xung quanh, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được, nói: "Em và A Vũ đều biết Nhiễm tiểu thư là hoa tiêu* của tụi em, đi theo chị mới có thể sống sót.
Nhưng Nhiễm tiểu thư cũng phải để ý sức khoẻ......!nếu có chuyện gì tụi em giúp được thì nhất định phải nói ra, đừng chỉ một mình cố sức.
Em vẫn luôn lo lắng cho Nhiễm tiểu thư."
(*Hoa tiêu: người dẫn đường cho tàu bè đi qua những vùng nước nguy hiểm.)
Lời này của Uông Hân Nghi nói vô cùng chân thành, trong mắt tràn đầy quan tâm.
Nhiễm Cấm nghe xong cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng rồi rời đi.
Chờ cho Nhiễm Cấm hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, nét ngây thơ vốn có trên khuôn mặt Uông Hân Nghi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt dửng dưng pha chút mỉa mai.
"Phiền quá đi." Uông Hân Nghi liếc mắt một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Em lợi hại thật nha, đúng là nghệ sĩ lão làng có khác." Chu Vũ cười ha hả cười, ôm vai cô nói, "Đi thôi."
Hai người rúc vào nhau, đi về hướng chiếc RV*.Trên suốt đường đi Uông Hân Nghi luôn nhìn ngang ngó dọc, đề phòng Sở Duy thình lình xuất hiện.
Trợ lý giúp cô tìm một con đường vắng, che cho cô và Chu Vũ đi đến RV.
Nhớ lại lời khen nức nở của đạo diễn với cô vừa rồi, cùng thái độ niềm nở ân cần của phó đạo diễn.
Ẩn hiện cách trường quay không xa là Fans trung thành đầy mặt ngóng trông,