Sự khô nóng trong xe cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Trì Ngộ dựa vào vai Nhiễm Cấm, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay trái của nàng.
"Vẫn chưa lành hẳn sao?"
Nhiễm Cấm dùng giọng mũi "Ừm" một tiếng.
"Đã kiểm tra cẩn thận chưa? Có nghiêm túc nghe lời bác sĩ không?" Trong giọng của Trì Ngộ có chút bất mãn.
Một lúc sau, Nhiễm Cấm mới nói: "Có.
Bác sĩ nói chừng ba tháng nữa mới hoàn toàn hồi phục."
Vốn dĩ đang rất không hài lòng với thái độ coi thường sức khoẻ bản thân của Nhiễm Cấm, đến khi nghe nàng nhu thuận mà thật thà trả lời như vậy, Trì Ngộ thật sự không có cách nào tức giận nàng.
"Bị kẹt như vậy không khó chịu sao?" Nhiễm Cấm nói đến phanh tay đang đâm vào thắt lưng Trì Ngộ.
Trì Ngộ ngồi trên ghế lái, lại tựa vào vai người ngồi trên ghế phụ, động tác này thật ra khá gượng gạo và cũng không thoải mái.
"Không khó chịu." Trì Ngộ nói, "Em mệt quá, chỉ muốn dựa vào chị thôi."
Nhiễm Cấm lại tiếp tục im lặng, nhưng tai Trì Ngộ dán lên vai nàng, ở một nơi gần ngực như vậy, cô có thể nghe rõ nhịp tim của nàng.
Giờ phút này, nó đang âm thầm tăng tốc.
Nhiễm Cấm cũng không nói gì thêm, đặt tay vào giữa eo Trì Ngộ và phanh tay, định làm một miếng lót nhằm giảm bớt cảm giác khó chịu của Trì Ngộ khi bị vật cứng chọc vào.
Nhưng vì vậy, tay của nàng lại bị đè lên.
Trì Ngộ khẽ cau mày, cầm tay Nhiễm Cấm về, đặt trên đùi nàng.
Sau khi nhẹ nhàng xoa nắn, lòng bàn tay Trì Ngộ dán lên mu bàn tay nàng, luồn tay mình vào kẽ hở giữa những ngón tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không cho nàng cử động lung tung.
Trì Ngộ hờn giận: "Đã như vậy còn không biết tự chăm sóc mình, suốt ngày chạy ra ngoài, thế này thì ba tháng nữa cũng không khỏi.
Đến khi nào chị mới biết nghĩ cho bản thân đây?"
Mùi hương ở đây giống hệt mùi đào trong xe Nhiễm Cấm, có lẽ Trì Ngộ đã nhìn thấy lọ nước hoa hình quả đào trong thư phòng của Nhiễm Cấm, chúng được đặt ở vị trí khá bắt mắt.
Những quả đào đó được Nhiễm Cấm đặt ngay ngắn trên giá sách.
Nhiễm Cấm cũng rất thích mùi vị này, ngọt, nhưng không ngấy, rất tự nhiên và thanh nhã.
Nhiễm Cấm trầm mặc, Trì Ngộ tuy không nhìn thấy mặt nàng, nhưng vẫn biết nàng đang nghiêm túc lắng nghe mình cằn nhằn.
Xem cái cách chị ấy ngoan ngoãn cho mình nắm tay là biết.
Nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện nở rộ trên gương mặt Trì Ngộ.
Hiếm khi Nhiễm Cấm im lặng ở bên cô mà không nguỵ trang hay nói ra những lời khiến người ta chán ghét thế này.
Trì Ngộ muốn tiến thêm một bước.
"Môi em hơi khô." Đầu ngón tay Trì Ngộ chạm nhẹ lên môi mình, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Cấm, "Chị có vậy không?"
Hôm nay Nhiễm Cấm vẫn trang điểm rất nhạt, màu sắc trên môi đã sớm trôi theo nụ hôn nồng nhiệt của Trì Ngộ, lúc này nhìn cũng có vẻ hơi khô.
Nhiễm Cấm nói: "Son môi của em ở đâu để tôi lấy."
Động tác lắc đầu của Trì Ngộ như một cô mèo, cọ cọ trên cổ Nhiễm Cấm, vừa tê vừa ngứa, "Em không mang theo."
"......!Làm sao vậy được."
Nhiễm Cấm biết Trì Ngộ vẫn luôn rất quan tâm đến dáng vẻ của mình, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da không lúc nào rời thân.
"Thật sự không đem theo mà." Trì Ngộ nói, "Em muốn dùng của chị."
Nhiễm Cấm: "......"
"Môi khô quá."
Nhiễm Cấm rầu rĩ, lấy từ trong túi ra thỏi son dưỡng ẩm môi, nói: "Tôi chỉ có cái này thôi, nhưng đã dùng qua rồi......"
Không chờ Nhiễm Cấm nói xong, Trì Ngộ đã nhích người về phía tay nàng, hơi nâng môi, có ý chờ nàng tô son.
"Trì tiểu thư, tự làm được không?" Nhiễm Cấm né tránh, cả giọng nói và cử chỉ đều mất tự nhiên.
"Em không làm đâu." Trì Ngộ nói, "Chị tô giúp em đi."
"......"
Nhiễm Cấm đau đầu muốn khóc rồi, nhưng không muốn thấy đôi môi Trì Ngộ bị khô nứt.
"Vậy, tôi làm."
"Nhanh nè."
Trì Ngộ lập tức tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào tay Nhiễm Cấm, đôi mắt linh động trìu mến nhìn nàng.
Nhiễm Cấm lảng tránh ánh mắt Trì Ngộ, dồn toàn lực chú ý lên môi cô, bàn tay giúp cô tô son hơi lắc lư mất tự nhiên.
Dáng môi Trì Ngộ rất đẹp, từ lâu Nhiễm Cấm đã nhận thấy, vừa đầy đặn vừa mềm mịn.
Lúc này, son môi được cẩn thận tô lên, đôi môi khô ráp ban đầu nhanh chóng được dưỡng ẩm, ẩm ướt bóng loáng, nhìn như một viên kẹo mềm ngọt ngào.
"Được rồi." Nhiễm Cấm nhanh chóng tô xong.
"Môi chị cũng khô lắm." Trì Ngộ không xê dịch chút nào, vẫn giữ khoảng cách gần gũi như cũ.
Nhiễm Cấm nghe cô nhắc nhở, định tự tô son cho mình.
Nhưng trước khi làm lại hơi do dự —— đây là Tiểu Ngộ vừa mới dùng qua.
Giọng cười khúc khích tinh nghịch của Trì Ngộ lọt vào tai Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Trì Ngộ đã lập tức rơi trên đôi môi khô ráo của nàng, thật dễ chịu......
"Tốt rồi." Trì Ngộ nói, "Cách tô son nhanh nhất đó."
"......"
Đôi môi có cùng màu sắc với Trì Ngộ mất tự nhiên mà mím chặt thành chữ "Nhất", Nhiễm Cấm cúi đầu, nàng không biết trên mặt mình lúc này đang có màu gì, liệu mình có để lộ quá nhiều cảm xúc hay không.
Nàng có thể cảm giác được, gương mặt mình đang nóng như thiêu đốt.
Trì Ngộ biết nàng da mặt mỏng, không tiếp tục khi dễ nàng, quay lại chỗ ngồi, khởi động xe.
"Nại Nại nói nhớ chị, rất muốn gặp chị." Trì Ngộ chậm rãi lái xe ra khỏi gara, "Không có chị, con bé chẳng chịu ăn cơm."
"Trì tiểu thư có thể khuyên con bé ăn cơm không?"
"Em khuyên à, vô ích thôi.
Có lẽ trời sinh đã không hợp với con nít rồi, con nhóc đó không chịu nghe em, chỉ nghe lời chị thôi."
"......"
"Tối nay Nại Nại thấy chị nhất định sẽ rất vui đó."
Nửa dụ dỗ nửa thuyết phục, cuối cùng cũng thuận lợi đưa Nhiễm Cấm về chung cư.
Dì Tô đã sớm chuẩn bị một bàn thức ăn, khi Nhiễm Cấm theo Trì Ngộ bước vào cửa, Nại Nại đứng trên sô pha nhìn thấy nàng, cô bé sung sướng hét lên một tiếng rồi lao tới.
"Chậm một chút!" Trì Ngộ dùng một tay chặn ngang eo cô bé, ôm vào lòng.
"Con muốn mẹ bế cơ!" Nại Nại giãy giụa, bất mãn kháng nghị.
Trì Ngộ mặc kệ sự phản đối của bé, "Tay mẹ đang bị thương, khó khăn lắm mới lành lại, con thế này lại làm mẹ đau thì biết làm sao? Chúng ta đã giao hẹn thế nào? Dì giúp con đưa mẹ về, con ngoan ngoãn nghe lời dì, ăn cơm cho giỏi, đúng không nào?"
Đôi mắt to tròn của Nại Nại dính vào người Nhiễm Cấm, vô cùng vui vẻ, không tranh với Trì Ngộ nữa, gật gật đầu.
Trì Ngộ để cô bé xuống, xoa đầu bé: "Nói rồi đó, đừng quấn lấy mẹ, giúp mẹ thay giày đi."
Trì Ngộ sai sử Nại Nại hoàn toàn không chút ngại ngùng, giống như tự sai bảo chính mình vậy.
Nại Nại hớn hở chạy lại mở tủ giày, lấy ra đôi giày cô bé đã sớm đặt ngoài cùng, đưa tới trước mặt Nhiễm Cấm.
"Cảm ơn con......" Nhiễm Cấm cảm ơn cô bé.
Trước kia Nại Nại sẽ không làm thế này.
Trong khoảng thời gian nàng rời đi, Nại Nại đã trưởng thành không ít.
"Không có gì ạ." Nại Nại ngọt ngào cười, giám sát Nhiễm Cấm đổi giày, sợ chỉ trong tích tắc mình không để ý, Nhiễm Cấm lại rời đi.
Khi Nhiễm Cấm đổi giày xong, nghe thấy dì Tô đang lấy nước hoa quả từ phòng bếp lên tiếng chào hỏi: "Nhiễm tiểu thư về rồi."
Nhiễm Cấm mỉm cười với bà: "Chào dì."
Dì Tô quay sang nhìn Trì Ngộ, ngạc nhiên nói: "Nhị tiểu thư đổi kiểu tóc à? Kiểu tóc này hợp với cô lắm.
Có phải là trước đây cô cũng từng để kiểu này không? Hồi cao trung ấy."
Nhiễm Cấm nghe Trì Ngộ cười nói: "Đúng đó, lúc tốt nghiệp cao trung chính là để kiểu tóc này, đẹp không dì?"
Dì Tô cười tủm tỉm: "Đẹp đẹp, nhị tiểu thư thế nào cũng đẹp."
Nhiễm