Trời nhá nhem tối, các cung lên đèn, xen lẫn trong bóng đêm mờ mịt là ánh sáng vàng vọt của đèn lồng.
Cung nữ thái giám đi qua đi lại thi thoảng phát ra những âm thanh chuyện trò vui vẻ.
Quãng đường từ Thiên điện tới Dục Chiêu cung hôm nay cũng sáng bừng khác hẳn mọi khi.
Ngự liễm chậm chạp di chuyển, bên cạnh chỉ có một vị công công già theo hầu.
Chiêu Nghị ngả người nhắm mắt dưỡng thần, chẳng mấy chốc đã đến cung Hoàng hậu.
Ánh đèn chiếu rọi cả khoảng sân rộng lớn, hắt lên bóng dáng thướt tha đứng ở cửa.
Nữ nhân vẫn xinh đẹp mị hoặc như ngày nào, nàng khoác một bộ y phục mỏng manh nhạt màu, hơi cúi đầu, tóc buông xõa che ở hai đầu vai nhỏ gầy.
Trên tay cầm một chiếc đèn, thân đèn điểm xuyết hoa mai rực rỡ.
Chiêu Nghị thất thần.
Đột nhiên có một dáng hình quen thuộc vụt qua tâm trí hắn, giống như đã lâu trước kia, cũng có một người hàng ngày đứng ở cửa chờ hắn trở về.
Mỗi ngày mặc kệ nắng mưa đều có một bóng hình kiên nghị đứng ở đó, bà ấy sẽ mỉm cười xinh đẹp, vươn đôi tay bao trọn cả người hắn vào lòng, nói rằng chào mừng hắn trở về.
Tô công công đứng bên cạnh khẽ giọng gọi, thần trí trở về, Chiêu Nghị thấy khóe mắt cay xè.
Hắn hít một hơi khí lạnh đầy cả buồng phổi, từng bước vững vàng tiến tới chỗ nữ nhân đang đợi cửa.
Mộ Tiểu Tình cúi người hành lễ.
Chiêu Nghị liếc mắt nhìn nàng, không đáp lại lời nàng mà đối với cung nữ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, “Các ngươi có biết hầu hạ chủ tử không? Trời chuyển lạnh, để chủ tử ăn mặc phong phanh đứng ở đây, nhỡ chủ tử nhiễm lạnh thì thế nào?”.
Tiêu Vân hoảng hồn quỳ xuống nhận tội.
Mộ Tiểu Tình thấy hắn lạnh mặt cũng sợ hắn trừng phạt nàng ấy, lên tiếng can ngăn, nói rằng vì nàng muốn đón Hoàng thượng trở về nên mới bỏ qua lời khuyên của cung nữ mà ra đây, xin Hoàng thượng đừng trách phạt.
“Trẫm chỉ nhắc nhở, cung nữ của Hoàng hậu muốn xử phạt thế nào là quyền của Hoàng hậu.
Không cần giải thích với trẫm”.
Dứt lời liền bước vào trong phòng.
Mộ Tiểu Tình thở dài, lúc cung nữ truyền tin Hoàng thượng đêm nay chọn nàng thị tẩm nàng đã lờ mờ cảm thấy có chuyện chẳng lành, giờ nhìn thái độ của hắn quả nhiên đến tìm nàng hỏi tội.
Mộ Tiểu Tình ngoan ngoãn theo sau.
Bước vào phòng Chiêu Nghị liền phất tay đuổi đám cung nữ ra ngoài.
Cửa đóng lại, Mộ Tiểu Tình cũng run rẩy cả người.
Chiêu Nghị vẫn đưa lưng về phía nàng, trầm ngâm ngắm nhìn bức tranh thủy mặc ở trên tường.
Đoạn nói: “Hoàng hậu, Thái hậu đưa cho nàng phượng ấn, trẫm chấp thuận nhưng không có nghĩa trẫm để mặc nàng làm mưa làm gió chốn hậu cung.
Nàng là một nữ nhân thông minh, thế nhưng cũng là phi tử của trẫm.
Trẫm không mong muốn nàng dùng sự thông minh đó để chèn ép những người khác”.
Mộ Tiểu Tình trân trân nhìn vào bóng lưng cương nghị lãnh bạc của người nọ, một cỗ phẫn nộ dần nhen nhóm trong người nàng.
Vạt hắc y trước mắt đâm tới khiến mắt nàng đau xót.
Rốt cuộc nam nhân này ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc? Nàng có làm gì sai trái ư?
“Thiếp không chèn ép người nào cả”
Mộ Tiểu Tình không nhịn được lên tiếng thanh minh cho bản thân.
Ngày thường nàng đối với nam nhân này ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ có ngoan ngoãn cẩn thận mà đối ứng, chỉ là hôm nay trăng thanh gió mát, trong phòng nhỏ thơm mùi đàn hương, hoặc một lí do nào đó khiến cho nàng trở nên bạo dạn hơn, vô tình bày ra bộ dạng bướng bỉnh.
Chiêu Nghị cũng thoáng ngạc nhiên, mày kiếm vốn đang nhíu chặt hơi tản ra hơi hướm dịu dàng bất đắc dĩ.
“Hoàng hậu, trẫm không can thiệp chuyện hậu cung nhưng không có nghĩa trẫm cái gì cũng không biết”, Chiêu Nghị thở dài nói.
Ngươi chính là cái gì cũng không biết! Mộ Tiểu Tình bực bội.
Nàng cảm thấy nam nhân này bên ngoài có bao nhiêu anh minh thần võ thì cũng có khuyết thiếu, đối với hậu cung trách nhiệm của người làm trượng phu lại không vẹn toàn.
Chiêu Nghị đợi hồi lâu cũng không thấy nàng đáp lại, đoạn quay lưng nhìn, chỉ thấy nữ nhân cúi đầu bặm môi, cả người tản ra hơi thở ta đây cực kỳ khó chịu.
Hắn trợn mắt, môi bạc hơi run.
Nữ nhân này có phải được hắn chiều quá sinh hư hay không? Lại dám đối với hắn bày ra cái vẻ ương bướng chọc người phẫn nộ như thế? Chiêu Nghị hội cảm thấy bộ mặt băng lãnh của bản thân sắp không trụ được nữa.
Lại