Một cơn gió lạnh thổi tới bên người Mộ Tiểu Tình, nàng bất giác co người vào trong lớp áo lông, hai mắt nàng vẫn nhìn về phía người đối diện, vẻ mặt thực sự khó có thể miêu tả.
Đột nhiên nhảy ra chặn đường, trưng cái bộ uất ức bi phẫn, nói lời điên rồ, Mộ Tiểu Tình chợt có ảo giác Chiêu Cảnh Hiên trong lúc đi làm nhiệm vụ bị ngã đập đầu vào đá, ngu đi rồi.
“Ngươi lại phát điên cái gì?”, nhỏ giọng hỏi lại, Mộ Tiểu Tình coi như quan tâm em chồng mà đối với Chiêu Cảnh Hiên thăm hỏi.
“Ta nói là ta sẽ không ghét bỏ nàng”
“Ngươi? Ghét bỏ ta? Được a~ Cứ tiếp tục ghét bỏ ta đi.
Cảm ơn”
Mộ Tiểu Tình không phải làm bộ, nàng thực sự vui vẻ.
Mấy nay tuy rằng nhiều chuyện quấn chân khiến nàng không rảnh nghĩ tới Chiêu Cảnh Hiên, nhưng vấn đề Chiêu Cảnh Hiên đề cập vào đêm đó vẫn là nỗi u sầu khó giải quyết của Mộ Tiểu Tình.
Nàng đang không biết phải làm thế nào để nói cho y biết là bọn họ không có khả năng nảy sinh cái gì, nếu như Chiêu Cảnh Hiên chán ghét nàng trước, vậy chẳng phải quá tốt hay sao.
Mộ Tiểu Tình thẳng thắn trình bày mong muốn của nàng, khiến cho Chiêu Cảnh Hiên vốn đang dạt dào cảm xúc nháy mắt cả người đông cứng.
Sống lưng vốn được y dùng tám phần nghị lực kéo cho thẳng tắp cũng bởi vì một câu này mà muốn gãy gục.
Chiêu Cảnh Hiên run rẩy hỏi lại: “Nàng… muốn ta… ghét bỏ nàng?”
Mộ Tiểu Tình gật đầu cái rụp, phút chốc như có một thanh đao vót nhọn đâm thẳng vào tim Chiêu Cảnh Hiên.
Y sắc mặt trắng bệch, cả người lảo đảo phải tựa vào thân cây bên cạnh để không ngã xuống.
Ngươi nói xem, lần đầu yêu thích một người là vậy, toàn tâm toàn ý là vậy, khi nghe thấy nàng đem sự trong trắng trao cho nam nhân khác, ngươi còn cao thượng không ghét bỏ nàng, vì tình yêu to lớn mà không quản trong sạch của nàng.
Thế nhưng lúc ngươi nói ra, nàng lại tỏ vẻ không quan tâm.
Nàng không chỉ không xúc động, còn bảo ngươi làm ơn ghét bỏ nàng đi.
Chiêu Cảnh Hiên được bảo bọc tốt chưa từng bị thương tổn thể xác, nhưng một đao trí mạng trong vô hình của Mộ Tiểu Tình lại khiến y cảm giác như bản thân cận kề cái chết.
Từng tiếng hít thở khó nhọc như muốn phá bỏ lồng ngực của y.
Chiêu Cảnh Hiên lần đầu có mong muốn bóp chết nữ nhân trước mặt.
Mộ Tiểu Tình khó hiểu nghiêng đầu, muốn tiến lên đỡ lấy thân mình yếu ớt của Chiêu Cảnh Hiên, nhưng nghĩ tới thân phận bọn họ không thích hợp có những hành động tiếp xúc thân mật, nên đành đứng từ xa dùng ánh mắt quan tâm lo lắng.
“Nàng… đừng tưởng không có nàng thì không được.
Nữ nhân muốn trở thành người của bổn vương nhiều như sao trên trời.
Hừ! Bổn vương… bổn vương...!không cần nàng!”
Chiêu Cảnh Hiên bực tức bỏ lại mấy lời tự lừa mình dối người kia, phất tay áo hùng hổ bỏ đi.
Mộ Tiểu Tình thần người nhìn bóng dáng hắn gấp gáp bước hai thành một, chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Nàng khe khẽ thở dài, gần như xác thực suy đoán của bản thân.
Chiêu Cảnh Hiên quả nhiên bị ngã đến điên rồi.
Vì có đoạn trở ngại nên lúc đến tụ hội với đám người Hoa phi, bọn họ đã uống được một tuần trà, hương trà sen thoang thoảng thơm mát vương đầy mái đình nhỏ bên hồ.
Mộ Tiểu Tình vén vạt váy, bộ dáng đoan trang xinh đẹp ngồi tại vị trí trống, Uyển tần tươi cười thân thiết níu lấy cánh tay nàng.
Kể từ ngày nhận lời hỗ trợ Uyển tần, bọn họ coi như người cùng một phe, trải qua nhiều sự việc cũng ngày càng thân thiết.
Uyển tần so với nàng đồng trang lứa, nhưng tâm tính chỉ như tiểu hài tử ngây thơ trong sáng, thường bám lấy diệt lấy Hoa phi, nay thân với nàng, Mộ Tiểu Tình cũng không tránh khỏi bị nàng ấy nũng nịu vòi vĩnh.
Hoa phi hạ chén trà, ánh mắt sủng nịnh nhìn muội muội, lúc nhìn về Mộ Tiểu Tình liền biến thành thân thiết kính trọng, nói: “Không nghĩ tới tỷ tỷ có thể diễn ra một màn giết gà dọa khỉ như thế, muội muội vô cùng nể phục”
Mộ Tiểu Tình nhấp một ngụm trà che giấu sự xấu hổ nhàn nhạt trên khuôn mặt, tất cả đều là Tú Tú giúp nàng nghĩ ra, giờ Hoa phi nói nể phục nàng khiến nàng ngại muốn chết.
Trong đầu xoay chuyển muốn đem đề tài này rời đi, Mộ Tiểu Tình hỏi: “Bên phía Hoa phi có gặp phiền phức gì không?”
Hoa phi lắc đầu.
“ Lúc tối trời Hiền phi có qua chỗ muội, nói là lo lắng Uyển Nghi bị sợ hãi, muốn qua an ủi.
Năm ngoái Hiền phi tặng hai nha đầu tác phong nhanh nhẹn tới chỗ muội lo việc vườn tược, nàng ta ngỏ ý sợ người có tâm lợi dụng làm hỏng tình cảm tỷ muội, nên muốn đem hai người đó trở về.”
Mộ Tiểu Tình coi như hiểu được, Hiền phi người này xưa nay sống ẩn dật không tranh với đời, sau khi hạ sinh nhị công chúa liền rút lui khỏi chiến cuộc nơi hậu cung, hàng ngày nhốt mình trong viện chăm sóc cho nữ nhi.
Lần này Uyển tần mang long thai, Hoàng hậu nàng lại tỏ ý muốn bảo vệ, Hiền phi ắt hẳn chim sợ cành cong lo lắng bản thân bị liên lụy.
Đã không còn chuyện quan trọng cần nói, Mộ Tiểu Tình cùng Hoa phi liền như mọi khi im lặng thưởng trà, nghe Uyển tần kể một số chuyện vặt vãnh, thi thoảng chen vào một hai câu bình luận.
Uyển tần càng nói càng hăng, nào là kể chuyện sáng nay gặp mấy vị cùng cấp bậc trước huênh hoang giờ thấy mình phải cúi đầu hành lễ, rồi đến chuyện hôm qua Hoàng thượng ghé Dục Chiêu cung, hậu cung dậy sóng thế nào.
Mộ Tiểu Tình cũng bị sự vui vẻ của nàng ấy lây nhiễm, tủm tỉm cười, Uyển tần lại được dịp thét chói tai hâm mộ nhan sắc của nàng.
Đương chuyện trò, Tú Tú bên cạnh chợt hô một tiếng, cả đám người liền đình chỉ động tác.
Uyển tần cũng ngơ ngác nhìn về phía nàng ấy.
Mộ Tiểu Tình chưa kịp hỏi có chuyện gì thì điểm tâm trên tay đã bị Tú Tú đoạt lấy.
Một loạt động tác thành thục quen thuộc.
Tú Tú đem bộ ngân châm thử độc cất trong người lôi ra, muốn thử độc điểm tâm mà chủ tử vừa ăn.
Hoa phi cùng Uyển tần thấy được liền căng cứng người, mặt xoát cái trắng bệch.
Mộ Tiểu Tình không vui nhíu mày.
“Tú Tú, đây là điểm tâm Uyển tần chuẩn bị, ngươi làm gì đó?”
“Nương nương, màu sắc của quả hồng có vấn đề”
Tú Tú đáp lại, tay vẫn không dừng động tác, đem ngân châm châm vào trong thịt quả.
Một đám người yên lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm ngân châm sau một khắc vẫn sáng bóng không có gì thay đổi.
Tú Tú chau mày suy nghĩ.
“Tú Tú, ngươi thật là… Cẩn thận là tốt, nhưng ngươi không nên quá đa nghi như vậy.
Điểm tâm này bên phía Uyển tần đã kiểm tra qua rồi”, ngươi như vậy giống như nghi ngờ Uyển tần có ác tâm.
Câu sau Mộ Tiểu Tình không nói, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu.
Uyển tần cũng tiu nghỉu xuống.
“Tú Tú cô cô ở trong cung này đã lâu, có chút cẩn trọng hơn người cũng không có gì lạ.
Nhưng mà cô cô tại sao cảm thấy điểm tâm này khác biệt?”, Hoa phi khẽ hỏi.
“Thưa các vị nương nương, quả hồng vốn là một loại quả dễ bị xuống sắc, sau khi hái từ trên cây phải ngay lập tức sơ chế qua với nước nóng, rồi đem phơi một tuần lễ, trong quá trình phơi hồng cần phải tác động để giúp quả hồng chín đều mềm dẻo.
Một quả hồng sau khi hái xuống sẽ có màu cam đậm, bên ngoài phủ lớp đường trắng nhạt, có thể phủ thêm bột đường để tăng vị ngọt sắc.”
“Cô cô có ý gì?”
“Hồng khô theo đánh giá để đạt được độ ngon có thể dùng, nhất định phải có màu cam đậm.
Nương nương nhìn coi, màu sắc của điểm tâm này, có màu cam nhạt ngả ánh vàng, giống như hồng chưa chín, thế nhưng lớp bột phấn bao quanh lại nhiều một cách vô lý.”
“Có thể là lăn nhiều đường bột”, Mộ Tiểu Tình bình luận
“Không có khả năng.
Nếu lăn nhiều đường bột sẽ làm mất đi hương vị tự nhiên của quả hồng, mà điều này… cung nhân trong cung không thể có sai sót lớn như vậy”
Tú Tú trầm ngâm ngắm nhìn quả hồng trong tay.
Mộ Tiểu Tình nói rằng ngân châm thử không ra độc, đó cũng là điều mà nàng đang thắc mắc.
Nàng nhìn rõ ràng điểm tâm này có chỗ khác lạ, nhưng vì sao không thử ra độc tố?
Đột nhiên trong đầu lóe ra tia sáng, Tú Tú gấp gáp bảo cung nữ lấy cho mình một chén nước sạch, sau đó đem điểm tâm ném vào trong chén nước, đợi một lát đến khi lớp bột phấn phủ bên trên miếng hồng hòa tan trong nước liền đem ngân châm thả vào trong chén.
Chớp mắt liền thấy vết ố dính trên thân châm, dần dần lan tỏa ngập khắp phần châm chôn trong nước, biến ánh bạc xinh đẹp thành một màu đen dơ bẩn.
Nhận thấy sự thay đổi này tất cả mọi người đều lạnh sống lưng, Uyển tần kinh