Ánh trăng treo cao chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, từng ngọn gió đêm thổi về đánh tới mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Cạnh bên hồ thấp thoáng bóng cung nữ diện y phục tử sắc, bàn tay siết chặt khăn lụa cho thấy nàng ta bây giờ đang sợ hãi.
Lát sau ở phía sau hòn giả sơn có một tiểu thái giám rón rén đi tới, thấy cung nữ kia liền một bước thành hai chạy tới đem đồ vật trong tay giao cho nàng.
Cung nữ nhỏ giọng càm ràm: “Ngươi tới muộn?”
“Ngươi tưởng mấy lão đầu thái y viện dễ dàng qua mặt? Ta vất vả lắm mới dành được chút thời gian mà trốn đến đây gặp ngươi.”
Cung nữ không đem lời phân trần của thái giám nọ nghe vào tai.
Nhận được đồ vật liền lướt qua nhìn một chút, “Cao thái y có dặn dò gì không?”
“Không.
Đại nhân nói tất cả đều đã ghi trong thư.
Ngươi chỉ cần giao nó cho nương nương là được.”
“Tốt lắm.
Ngươi nhắn lại với Cao thái y, lòng trung của thái y nương nương đã nhận, tương lai người ngồi lên được vị trí kia ắt không quên công lao của thái y”
Cung nữ nói đến đây gấp rút quay người rời đi, sợ rằng chậm trễ một chút thôi để người khác phát hiện ra, cái đầu nhỏ của nàng liền không đủ đền tội.
Tại Dục Chiêu cung, trong ngoài tẩm cung đều đã lên đèn sáng rực.
Hoàng hậu nương nương nhiễm bệnh lúc chiều được cận thân cung nữ Tú Tú gọi tỉnh, uy xong bát cháo ấm bụng liền mệt mỏi thiếp đi đến tận bây giờ.
Mộ Tiểu Tình hé mắt nhìn xung quanh, cung nữ Tiêu Vân vẫn luôn túc trực bên cạnh thấy vậy nhanh chóng chạy tới đỡ nàng.
Lại hỏi nàng thế nào? Có thấy chỗ nào không ổn hay không? Có cần gọi thái y đến hay không?
Mộ Tiểu Tình còn không rõ mình bị làm sao, chỉ thấy đầu váng vất, cả người uể oải.
Nghe tiểu nha đầu thuật lại một đoạn kinh hãi lúc chiều, lại an ủi nàng ấy không cần sợ hãi, nàng bây giờ chỉ có chút mệt mỏi, cũng không phát sốt.
“Nương nương, ngài trước tiên uống ngụm nước cho thông họng.
Tú Tú tỷ tỷ bảo rằng nương nương người có hỏa khí uống càng nhiều nước càng tốt.”
Mộ Tiểu Tình xác thực có chút khát, một hơi đem chén nước Tiêu Vân đưa tới uống cạn.
Uống xong mới đột nhiên nghĩ tới có cái gì đó không đúng lắm.
Tối nay không phải có cung yến đấy sao? Nhìn bên ngoài kia một màn đen thăm thẳm ước tính cũng không còn sớm, nhưng nàng đường đường là Hoàng hậu Chiêu quốc tại sao còn nằm ở trên giường?
Lo lắng muốn Tiêu Vân đỡ mình dậy thay trang phục.
Chỉ thấy tiểu nha đầu không hề vội vàng giống như nàng, còn cười khúc khích.
“Nương nương a, giờ này người mới nghĩ tới cung yến cũng quá trễ đi”
“Ngươi còn cười.
Đến muộn còn hơn là không đến.
Mau! Chuẩn bị cho bổn cung..”
Thấy nương nương vội đến mức thở gấp, Tiêu Vân nào dám tiếp tục trêu chọc nàng.
Đem thông báo của Tôn công công toàn bộ thuật lại.
“Trùng hợp như vậy? Ta vừa bệnh Hoàng thượng cũng dời lịch cung yến?” Mộ Tiểu Tình khó tin trợn tròn mắt nhìn, muốn đem lời Tiêu Vân rà soát lại một lần, xem xem nàng ta có đang dối gạt nàng không.
Cung nữ Tiêu Vân dở khóc dở cười.
“Nương nương, người có cho nô tì mười cái mạng nô tì cũng không dám dối gạt người.
Hoàng thượng quả thật cho dời cung yến sang ngày mai.
Không tin người hỏi tỷ tỷ”.
Vừa vặn Tú Tú xuất hiện sau bệ cửa, liền đem nàng ấy ra làm lá chắn.
Tú Tú thấy nương nương đã tỉnh, vẻ mặt cũng hòa hoãn đi nhiều.
Tiến tới thay Tiêu Vân đỡ lấy nương nương, chuẩn bị gối tựa để Mộ Tiểu Tình ngả người, rồi đem cháo đã làm ấm uy tới bên miệng nàng.
“Lời Tiểu Vân là sự thật.
Nương nương mau ăn xong bát cháo này, lại uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe.
Hôm nay may mắn không tổ chức cung yến, nhưng ngày mai chắc chắn trốn không được.
Ngài a, nếu như bệnh đến đứng cũng không vững, để bọn nô tì coi người ở trong đám phi tần kia mà mất hết mặt mũi.”
“Ta dù có bệnh cũng không đánh mất mặt mũi ở trước bọn họ”, Mộ Tiểu Tình bộ dạng trẻ con bĩu môi phản đối.
“Nương nương nói là một chuyện thực tế lại là chuyện khác.
Người không muốn nhưng thân thể này không chịu được, người có thể kiểm soát được ư?”
Tú Tú đúng lý hợp tình mà nói, Mộ Tiểu Tình đuối lý nói không lại nàng, đành ngoan ngoãn há miệng để cho nàng uy cháo.
Một bát đầy ăn tới nửa liền không muốn ăn thêm nữa.
Mặc kệ Tú Tú cùng Tiêu Vân ở bên cạnh nịnh nọt, Mộ Tiểu Tình thực sự là nuốt không nổi.
Lót dạ bát cháo, chừng một nén nhang sau Tú Tú đúng giờ tiến tới cầm theo chén thuốc đen ngòm tỏa ra mùi đắng.
Lúc chén thuốc đưa đến miệng, Mộ Tiểu Tình dù đã bịt mũi cũng có cảm giác muốn đem chỗ cháo ít ỏi mới ăn vào nôn ra hết.
Nhưng nàng biết Tú Tú đối với việc nàng uống thuốc có bao nhiêu chấp niệm, chính là kiểu nếu nàng không uống thì đừng nghĩ muốn làm gì nữa cả.
Miễn cưỡng đem mắt cũng nhắm chặt, Mộ Tiểu Tình từng ngụm từng ngụm uống hết chén thuốc kinh sợ kia.
Sau đó há miệng để Tú Tú đem quả ô mai bên cạnh nhét vào trong miệng xua tan vị thuốc đắng.
Tuy rằng vẫn đắng đến choáng váng đầu óc, nhưng cũng không đến nỗi quá khó nhịn như trước.
“Nương nương, thuốc đắng dã tật”, Tú Tú nhìn nương nương mặt mày khổ qua cũng nhịn không được đau lòng, nhỏ giọng an ủi.
Vật vã một hồi hết lau người lại thay quần áo, xong xuôi cũng đã đến lúc hoàng cung chìm vào giấc ngủ.
Tú Tú đem chăn nệm nhuốm mồ hôi của nương nương đổi đi, để nàng nằm trên giường nghỉ ngơi rồi