Chương 18: bên trong đại lâm
phía đông khu vực việt thường quận chính là đại lâm rộng lớn.
bình thường khu vực này rất ít ai ra vào, bên trong chỉ có duy nhất một tuyến đường đủ an toàn cho người qua lại, hai bên đều không có thú dữ nào cả.
trấn giữ xung quanh là vô số thường trạm, thường xuyên có người tập kết ở đây, bình thường họ thường xuyên săn bắn xung quanh đây nên cơ bản con đường này rất an toàn, ít nhất là các khu vực xung quanh thường trạm.
hôm nay tại thường trạm bên trong có một đám người đang uống rượu trò chuyện với nhau, không gian xung quanh khá là ồn ào, đám người bọn hắn kể cho nhau nghe về những kinh nghiệm, những lần ác chiến với thú dữ cho nhau nghe.
- ta nghe nói mấy hôm nay mười dặm phía đông bắc xuất hiện một đầu ác thú rất lớn.
- có phải các ngươi đang nói đến một con hổ trắng lớn.
- đúng, đúng rồi chính là nó đây, ta nghe nói đầu bạch hổ này sống tới năm sáu chục năm rồi. không biết nó từ đâu xuất hiện nữa.
- ta cũng có vài huynh đệ xấu số táng thân vì nó.
- hôm trước đám người chúng ta gồm mười người vô tình đụng phải, may mắn chỉ có vài người chạy thoát.
những âm thanh trò chuyện của đám người vẫn liên tục vang lên.
trong khi đám người vẫn đang mãi trò chuyện bỗng bên ngoài có tiếng động lớn vang lên.
bị kinh động mọi người bên trong đều ngoái đầu nhìn ra bên ngoài.
xuất hiện bên ngoài là một lão nhân mập mạp khoảng sáu bảy mươi tuổi, mái tóc đã có một nữa chuyển sang màu trắng, khuôn mặt hình chữ điền tuy nhiên trên mặt một nữa bên mặt đã có phần bị biến dạng không nhìn rõ được dung mạo.
tiếng động vừa rồi chính là do lão nhân này gây ra, lão nhân đứng trước cửa chỉ thấy phía trước cánh cửa đã hoàn toàn vỡ nát.
lão đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mới bắt đầu lên tiếng.
- trong số các ngươi có ai biết thạch lạc trấn ở đâu không.
đám người ngồi bên trong vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn ngạc nhiên nhìn về phía lão nhân này rồi lại nhìn về cánh cửa bị vỡ nát phía trước.
phải giây lát sau thì mới có một tên đại hán to lớn ngồi trong góc lớn tiếng đáp lại.
- lão già, ngươi tới là để hỏi đường hay là để đập phá.
lão nhân kia khuôn mặt có vẻ hơi nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đại hán kia giây lát.
bất ngờ lão giơ một chân lên đã nhẹ về phía trước một cái về phía đại hán.
- việc ta hỏi, ngươi chỉ cần trả lời biết hoặc không mà thôi. — quảng cáo —
ngay vừa khi dứt lời, đại hán to lớn kia ánh mắt đã trợn trừng lên, cả người ngay lập tức đổ ra đằng sau, một cánh tay cũng đang giơ lên giữa không trung cũng liền dừng lại, có vẻ hắn đang định nói gì đó nhưng lời còn chưa kịp phát lên thành tiếng.
xung quanh đám người còn lại vội định thần trở lại, một vài người thậm chí còn tỉnh cả rượu, nhìn lại đại hán kia hắn đã chết, chết mà không nhắm mắt.
một không khí tĩnh lặng bao trùm khắp cả căn phòng.
đại hán lớn tiếng trước đó nằm giữa sàn nhà, cả người đè lên cái ghế gãy phía sau, trên trán găm một mảnh gỗ nhỏ máu từ vị trí đó cũng trào ra bên ngoài.
kỳ quái là chỉ thấy lão nhân kia lên chân rất nhẹ nhưng đám người xung quanh đều không cảm nhận được gì, thậm chí phải nói bọn hắn chưa kịp cảm nhận thì đã thấy đại hán đã nằm chết ngay kia.
nếu chú ý sẽ thấy được mảnh gỗ nhỏ đó trông có vẻ khá dài, đây không phải là mảnh gỗ của cánh cửa vừa vỡ nát trước đó sau.
- vừa rồi lão nhân kia vừa ra chân, có phải...
đám người vội vàng liên tưởng suy nghĩ, mọi chuyện sảy ra quá nhanh trước nhận thức của bọn hắn, đây rõ ràng không phải hành động người thường có thể làm ra được.
- linh sư đại nhân.
- ngài là linh sư.
một người vội vàng hoảng sợ hét lớn.
- đại nhân, tiểu nhân có biết thạch lạc trấn mà đại nhân hỏi đến.
không chờ cho lão nhân kia lên tiếng, hắn nhanh chóng nói tiếp, cả người vô cùng run rẩy chỉ tay về một hướng.
- đại nhân đi hơn trăm dặm về hướng này thì sẽ tới nơi.
- hừ.
- thay ta xử lý hắn.
lão nhân khuôn mặt không hiểu tình rời mắt khỏi người vừa lên tiếng, liếc nhìn về đại hán đã chết rồi quay người rời khỏi.
chờ cho lão nhân này đi được một lúc đám người bên trong mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa rồi vô cùng chân thực đến khó tin, một người vừa sống sờ sờ bên cạnh bọn hắn không tới một hơi thở sau chỉ còn lại mỗi cái xác.
trước đây đối điện với vô số mãnh thú đều không khiến bọn hắn cảm thấy đáng sợ như thế này.
bọn chúng còn biết nhe ranh gương vuốt với ngươi, ngươi còn cảm nhận được địch ý, ngươi còn có khả năng chống cự hoặc chạy trốn, còn đây đến cả ngươi chết thế nào ngươi còn chưa kịp cảm nhận vậy thì ngươi chống lại thế nào.
- đó là một linh sư sao.
từ trong đám người kia, một người cố gắng nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
- may vừa rồi người đứng lên không phải là ta, không người nằm kia đã là ta rồi. — quảng cáo —
- ngươi nói xem lão linh sư kia tới thạch lạc trấn để làm gì nhỉ, không phải rất xa nơi đây sao.
- hơn nữa trông có vẻ rất vội vàng và suốt ruột.
- ngươi muốn biết thì đuổi theo mà hỏi, ta còn lo mình sống quá ngắn đây.
quay về với trần lâm, lúc này hắn đã lạc bên trong đại lâm được một tuần rồi, hắn vẫn chưa thể tìm được đường ra khỏi nơi đây.
ngây ngốc ở đây mấy ngày hắn cảm thấy thật nhàm chán, không biết phải mất bao lâu nữa mới tìm được đường ra, không biết đã rời đi được bao xa.
may mắn là trên đường vẫn chưa hề đụng phải hung thú nào cả, lần nguy hiểm nhất là ba ngày trước vô tình hắn gặp phải một đầu hắc hùng, lúc nghĩ bản thân đã xong rồi may mắn gần đó có mộc hốc cây lớn, hắn chui vào trốn một ngày