Chương 30: bị tập kích
kể từ khi đi cùng đám người từ gia, rất nhanh bầu trời đã chuyển tối, đám người này cũng quyết định dừng lại nghỉ ngơi qua đêm tại đây.
đám người thao tác rất nhanh, mỗi người một việc chứng tỏ bọn họ không phải lần một lần hai làm những công chuyện này.
trần lâm quan sát thầm nghĩ, hắn liền tính đi tới giúp đỡ thì đám người từ gia đều không cho, không rõ do bọn họ khách sáo hay là chê hắn thư sinh yếu đuối làm vướng tay vướng chân bọn họ nữa. không biết làm gì hắn đành đi loanh quanh lượm ít củi khô đem về.
dù sao hắn cũng muốn nhờ vả đám người từ gia này không muốn làm bèo nước gặp nhau, nếu có thể vẫn muốn tranh thủ kéo gần mối quan hệ này.
rất nhanh bầu trời đã chuyển tối, xung quanh duy trì ánh sáng chỉ có một đám lửa lớn này mà thôi, tiện thể cũng có thể dùng để nấu nướng luôn.
người đứng ra không ai khác mà chính là từ bắc, phải nói tên này dù nói có phần nhiều nhưng tài năng nấu nướng cũng không hề kém, trần lâm thử qua cũng khá ngạc nhiên tuy không thể bằng được các quán ăn kinh doanh, nhưng ở nơi này mà có thể làm được vậy là không hề tầm thường chút nào.
xen kẽ với đó đám người này cũng rất ồn ào không thấy chút nào dáng vẻ nào là đang ở bên trong rừng cả.
một bên trần lâm cũng vui vẻ cười nói với mọi người trong này, với hắn đám người này không có gì xấu xa cả, với người lạ như hắn mà vẫn đối xử rất tốt nên hắn cũng không cần thu mình lại làm gì.
trái ngược với trần lâm thì một bên tiểu bạch không cho là vậy, nó từ khi tới đây liền một mặt thơ thẩn không hiểu nó đang nghĩ cái gì, thậm chí ngồi một bên hắn còn thấy được chỗ tiểu bạch nằm còn có nước chảy ra.
nhất là bây giờ nó biến hóa cực lớn từ chỉ biết nằm dài thì giờ lại rất tích cực, lúc đầu hắn với bất ngờ nhưng rất nhanh liền biết được đáp án.
"đúng là một con heo không có tiền đồ." trần lâm thầm mắng trong lòng, thầm nhìn tiểu bạch với ánh mắt khinh bỉ.
tiểu bạch vẫn là không thèm quan tâm một bên bận vui vẻ quên cả trời đất, thỉnh thoảng vẫn lén lút nhìn mọi người, mấy món của từ bắc ngon như vậy nếu các ngươi muốn giành trước tiên liền bước qua xác ta đã.
trần lâm thấy vậy chỉ muốn làm thành bộ mặt, ta vốn không quen biết tên này.
"trần lâm đệ có phải là tiểu bạch đang khóc." lúc này tiểu lưu ngồi bên cạnh lên tiếng.
trần lâm nghe vậy cũng bất ngờ nhìn sang.
"chắc là nó không quen mấy thứ này, đang lại nhớ tới món cám heo hay ăn mà thôi." hắn cười đáp lại tiểu lưu.
tiểu lưu thấy vậy cũng gật gù hiểu ra.
trò chuyện với tiểu lưu bên cạnh trần lâm vẫn tranh thủ hỏi thêm về từ mặc thanh.
xác định nếu muốn kiếm tiền nhanh nhất vẫn là đi gặp lão bản.
chỉ có điều từ lúc hắn tham gia đoàn đến giờ đều chưa hề nhìn thấy được vạt áo nàng huống chi là gặp mặt.
— quảng cáo —
người ta đã không tiện lộ diện, hắn cũng không thể mặt dày đi tới bắt chuyện được, chưa kể lão nhân từ thiết kia một mực vẫn luôn quan sát hắn, bên đó cũng không dễ dàng nói chuyện như đám người bên này.
vì vậy thông tin hắn biết được không nhiều, theo đó hắn cũng không tiện hỏi tiếp tránh để người khác nghi ngờ hắn có mục đích riêng.
sau đó trò chuyện thêm một hổi đám người bắt đầu nghỉ ngơi, đi đường không đến nổi mệt mỏi nhưng người như bọn họ luôn muốn để bản thân trong tình trạng tốt nhất, nếu có chuyện xảy ra lại có thể toàn lực ứng phó.
trần lâm cảm thấy bản thân liền rảnh rồi, cũng quyết định đi nghỉ sớm.
....
nữa đêm trần lâm bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài.
nhìn sang một bên đã không thấy tiểu bạch rồi, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, con heo này chắc lại chạy loạn, trước mắt vẫn nên quan tâm tình hình bên ngoài.
sắc trời xung quanh hoàn toàn tối thui, đống lửa cũng đã tắt hoàn toàn, chỉ để lại một ít đốm than không rõ là canh mấy nhưng có lẻ đã quá nữa đêm.
bên ngoài giờ này cũng không thể nhìn rõ quá xa, đám người từ gia có lẻ vẫn đang ngủ say.
người ngủ trên xe ngựa người chọn một gốc cây gần đó dựa lưng vào ngủ, riêng trần lâm lại vòng ra sau xe ngựa chọn một góc khất ngã lưng.
có điều chuyện này đã không quan trọng, trần lâm bị đánh thức bởi tiếng động lạ từ khi đạt tới luyện khí tầng hai thính giác của hắn tựa hồ tốt hơn rất nhiều, âm thanh lạ kia hắn tuyệt nhiên không nhầm lẫn.
lúc này hắn không động, vẫn nằm yên tại vị trí cũ.
"cần xác định thêm tình huống hiện tại." trần lâm thầm nghĩ.
một khắc trôi qua tiếng động một rõ ràng hơn trần lâm liền biết là lai giả bất thiện.
là người số lượng lại còn không ít, đã nữa đêm lại còn lén lút như vậy sao có thể có ý đồ tốt được.
liếc mắt quan sát, không rõ đám người từ gia phát hiện ra chưa nhưng hắn chưa thấy được ai có dấu hiệu thức giấc.
"ta có nên rời khỏi đây." trần lâm lưỡng lự, rõ ràng đám người kia không phải nhằm vào hắn, hắn không tìm được lý do để đám người kia chọn hắn là mục tiêu cả, đáp án chỉ có thể là đám người từ gia này, trần lâm không muốn bị cuốn vào bên trong.
tiểu bạch không có ở đây hắn liền không dám mạo hiểm, tuy bản thân tu luyện có chút thành tựu nhưng bảo hắn đối diện một kẻ địch vẫn không có phần nắm chắc, mà ai bảo địch chỉ có một tên.
chưa kể bản thân chỉ muốn lợi dụng từ gia, hiện tại lợi ích còn chưa thấy trần lâm cũng không muốn vì thế mạo hiểm.
hắn cũng không muốn bản thân ngu ngơ lại bị kéo vào chuyện này.
nhưng trên đời không phải tất cả mọi chuyện đều do hắn muốn hay không muốn, chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, đám người kia sớm không tới muộn không tới lại tới vào lúc này.
— quảng cáo —
trước mắt chỉ có thể tiếp tục quan sát.
chậm rãi di chuyển thân mình, trần lâm cố nép sát hơn vào gầm xe ngựa này, dù sao nơi này khá tối vẫn là an toàn hơn một chút.
trong lúc hắn