Chương 33: quyết định
rời đi chưa được bao lâu thì âm thanh đằng sau đã mãnh liệt truyền tới, âm thanh này vốn không phải của từ mặc thanh, trần lâm liền biết hai người kia sắp đuổi tới rồi.
"ta muốn lục liên trường thiên của từ gia." trần lâm nói.
trong lòng hắn khẽ động nhưng vẫn không vội vã.
từ mặc thanh nghe vậy liền trầm mặc, lúc này nàng không thể ngay lập tức đưa ra được quyết định.
trần lâm dù chạy trước tuy nhiên mọi nhất cử nhất động phía sau đều luôn một mực quan sát.
trước đó hắn có tính toán riêng của mình, nhưng một đêm trải qua nhiều biến cố bất ngờ làm hắn phải liên tục thay đổi kế hoạch của bản thân.
về lục liên trường thiên chỉ là nhất thời hắn nghĩ tới thôi, tuy nhiên đây cũng là một lựa chọn không tồi, dù sao bản thân hắn hiện tại chỉ có mỗi hồng bàng hỗn pháp có điều vận dụng ra sao hắn cũng chưa hề nắm rõ, nếu giờ có thêm vài tuyệt kỹ trong tay thì phương pháp bảo mệnh lại nhiều thêm một ít.
bản thân hiện tại tuy không biết sử dụng kiếm nhưng chuyện này có thể từ từ học cũng được, hắn cũng không việc gì phải vội vàng.
trong lúc từ mặc thanh đang bối rối, một bên là tính mạng một bên là gia tộc trong lúc nàng không biết lựa chọn bên nào thì phía sau, âm thanh của hai người truy đuổi càng một rõ ràng hơn.
hai tay ôm lấy váy áo dưới chân, nàng vội gắng sức chạy theo trần lâm phía trước, sắc mặt có phần trắng bệch, không rõ do bình thường nàng vốn như vậy hay do sợ hãi lại hay là do bản thân phải gắng sức chạy nãy giờ. điều này trần lâm không rõ nhưng trông thấy cảnh này khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười, chỉ cần nàng cảm thấy tuyệt vọng trước sau sẽ đồng ý thỏa hiệp.
"chuyện này ta không thể làm chủ." từ mặc thanh cắn răng nói.
"có điều ta sẽ mọi cách để giao nó cho công tử." sau đó suy nghĩ rồi nàng đưa ra được lựa chọn.
trần lâm chỉ chờ đợi mỗi giây phút này, chỉ cần nàng làm ra được quyết định vậy mọi chuyện sau này đều dễ nói.
vốn nữa đêm không thể quan sát sắc trời, nhưng lúc này xung quanh đã có vài hạt mưa rơi xuống, có điều không vì thế mà làm không khí phần mát mẻ thỏa mái mà thay vào đó lại có phần khiến lòng người ngột ngạt khó chịu.
lúc này tốc độ trần lâm có phần chậm lại, hắn đang phân tích tình hình, nếu có thể nhất kích tất sát tốc chiến tốc thắng thì càng tốt có điều có lẽ mọi chuyện đều không dễ như vậy.
điều ngược đời lại khả năng của đối thủ do bản thân quan sát này giờ hắn cũng đã phần nào nắm được, tuy nhiên thì khả năng của bản thân tới đâu thì hắn lại không rõ. cũng vì thế hắn vẫn không muốn một mực mạo hiểm, chỉ cần một chút sai sót cái giá phải trả sẽ rất lớn. — quảng cáo —
sau khi giảm tốc độ một lát sau trần lâm dừng hẳn, không tới hai hơi thở từ mặc thanh đã xuất hiện trước mặt hắn.
"như ngươi nói, lấy mạng ngươi đổi lấy lục liên trường thiên."
trong lúc từ mặc thanh đang không hiểu chuyện gì một bên vội hít thở lấy lại sức, trần lâm vội nói tiếp. "từ lúc này mọi chuyện ngươi chỉ cần làm theo hướng dẫn của ta."
từ mặc thanh chỉ là tìm kiếm hy vọng mong manh, với dáng người nhỏ nhắn của hắn nàng cũng không dám chờ mong gì nhiều, nhưng diễn biến trước mắt liền làm cho nàng sửng sốt.
trần lâm vốn biết kết quả như vậy cũng không thèm quan tâm tiếp tục nói. "ta sẽ ở lại giữ chân bọn họ, ngươi tiếp tục chạy về phía trước, nhớ kỹ chỉ được phép chạy thẳng ta sẽ nhanh chóng đuổi theo."
từ mặc thanh một mặt không hiểu, có điều không suy nghĩ nhiều liền cắm đầu chạy tiếp, bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng giữ mạng.
"mong là ngươi không chết trước khi ta đuổi theo." trần lâm lẩm bẩm, chờ nàng đi rồi hắn đứng đó chờ đợi hai người phía sau đuổi tới.
rất nhanh hai người kia đã xuất hiện trước mặt hắn, đó là hai thanh niên, một cân đối và một có phần lực lưỡng. bọn họ trái phải nhìn nhau một lượt rồi lại ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu tên tiểu tử này, lúc nãy vẫn đang chạy bán sống bán chết thế mà giờ lại đứng đây chờ bọn hắn tới.
đây khẳng định là đứng lại chịu chết.
"tiểu tử, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân." thanh niên lực lưỡng nhìn trần lâm rồi cười lớn nói.
"ha ha. tiểu tử trước hết phải nhìn xem đối thủ là ai đã rồi hãy làm tập làm anh hùng, nếu không cũng không có số mà hưởng mỹ nhân đâu." bên cạnh thanh niên còn lại nói.
trần lâm nhìn chúng hơi cau mày, hắn không nói gì cả để mặc hai tên kia cười nhạo mình, hắn đang tranh thủ tìm sơ hở của bọn chúng.
"thế nào tiểu anh hùng đã bắt đầu cảm sợ rồi hả." thấy trần lâm đứng bất động không nói, cả hai đều cười phá lên.
"lữ cổ ngươi lo tên này, ta đuổi theo ả kia." một tên trong số chúng nói xong rồi liền phóng tới vượt qua trần lâm biến mất trong bóng đêm, lữ cổ nghe vậy chỉ hơi gật đầu rồi nhìn tên kia biến mất.
sau khi chờ đợi giây lát lữ cổ một tay đưa ra cảm thụ những giọt mưa rơi trên tay mình rồi nói. "chỉ cần ngươi quỳ xuống gọi một câu ba ba, biết đâu ta sẽ tha cho ngươi."
trông thấy cảnh này trần lâm nở một nụ cười quỷ dị làm lữ cổ sửng sốt.
— quảng cáo —
"không ngờ mọi chuyện lại đơn giản hơn ta nghĩ rất nhiều." trần lâm lắc đầu.
"vẫn là bản thân lo lắng quá nhiều."
nói xong hắn liền đạp đất xông tới, cảm thụ những hạt mưa vỗ lên mặt lại khiết bản thân thêm hưng phấn rất nhiều. đây là lần đầu tiên hắn chính diện chống lại một người, cảm giác hoàn toàn phấn kích chạy dọc cơ thể. trước đó hắn nghĩ phải đối diện một lúc hai người còn phải xuýt xoa một hồi, nào ngờ đối phương lại tự tin đến thế.
nói ra cũng đúng một tên nhìn bên ngoài không khác gì thư sinh như hắn mà cần phải hai người thì không khác gì dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chỉ tiếc là bọn hắn đã