Từ lúc Vũ Lương chết đi, đám người Trần Lâm một mực đi thẳng về hướng Tương Dương, Từ Mặc Thanh có vài lần đề nghị quay lại tìm đám người Từ gia nhưng Trần Lâm nhất quyết phản đối, hết cách Từ Mặc Thanh phải đồng ý nghe theo.
Có Tiểu Bạch ở đây Trần Lâm không đến mức lo lắng, có điều mỗi lần thấy ánh mắt khinh bỉ của nó hắn lại không chịu được.
Với lại không rõ ai thắng ai thua nhưng với hắn đều không liên quan gì hết.
Sau hai ngày may mắn không phát sinh thêm chuyện gì, đám người Trần Lâm cũng tới được Tương Dương thành.
Nhìn toàn thành to lớn trước mặt mỗi người đều có biểu hiện khác nhau.
Trần Lâm cảm khái, để đến được một tòa thành lại tốn quá nhiều thời gian.
Tiểu Bạch nằm trên vai Trần Lâm đôi mắt long lanh nhìn về phía trước.
Còn Từ Mặc Thanh thì thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày qua thật là quá sức đối với nàng.
“Tiểu Bạch ngậm miệng lại, ướt hết áo ta rồi.” Trần Lâm mắng, xong hắn qua sang Từ Mặc Thanh nói.
“Ta sẽ lưu lại nơi này ít hôm, tin rằng Từ gia sẽ không thất hứa.”
“Đa tạ Trần công tử giúp đỡ thời gian qua, chuyện đã hứa ta sẽ mau chóng trao Lục Liên Trường Thiên cho công tử.” Từ Mặc Thanh nói.
Trần Lâm nghe vậy chỉ gật đầu nhẹ rồi nhanh chóng rời khỏi đi vào trong thành.
Hắn không muốn bị người khác bắt gặp, dù gì Từ Mặc Thanh cũng là nhân vật có tiếng ở đây, chưa kể nhìn bộ dạng rách rưới của nàng nếu bị người khác trông thấy hắn đi cùng, khi đó bản thân lại dính vào rắc rối không đáng có.
Tin tưởng với thế lực của Từ gia muốn tìm được hắn trong thành không khó.
Tương Dương thành là một tòa thành lớn nằm trong Việt Thường, nếu để so sánh thì nó còn lớn hơn Thành Lạc trấn cả chục lần.
— QUẢNG CÁO —
“Nơi này còn lớn hơn cả Thạnh Hà nữa!” Trần Lâm ngạc nhiên.
Trước đó hắn có đi qua Thạnh Hà thành vài lần còn Tương Dương thì đây là lần đầu tiên.
Không khí của một tòa thành rất khác so với các địa phương khác, nơi này người người tấp nập, sinh ý dồi dào kéo dài hết cả con đường.
Nghe nói Tương Dương là một trong những tòa thành lớn nhất của Việt Thường, nhân khẩu nơi này phải lên tới cả vạn.
Không như Thạch Hà nơi này cũng khá gần trung tâm Việt Thường, việc kinh doanh ở đây rất phát đạt.
Vừa bước vào thành Trần Lâm đã liên tục bị những lời chào mời xung quanh truyền tới, tuy bộ dạng hắn khá nhếch nhác, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Nơi này ngư long hỗn tạp thể loại người nào cũng có đủ, dáng vẻ hắn đám người xung quanh có vẻ đã gặp nhiều nên không bất ngờ mấy, điều đáng chú ý có lẻ là Tiểu Bạch nằm trên vai mà thôi.
Trần Lâm đều không quan tâm những việc này, bây giờ hắn cần tìm nhất là một nhà trọ và ít đồ ăn.
Ăn gió nằm sương bấy lâu nay, cái lưng của hắn đều sắp hư tới nơi rồi.
Lúc này trời cũng gần trưa rồi, loay hoay mất cả canh giờ vẫn chưa thể tìm được một phòng trống nào cả.
Đây đã là nhà trọ thứ tư mà Trần Lâm tới, những nhà trọ trước đó đều bị người khác thuê kín, vậy mới biết được chuyện kinh doanh ở đây tốt đến thế nào.
“Từ tiểu thư mất tích mấy bữa nay bỗng nhiên trở về, cả người trông rất thê thảm”
“Vừa nãy ta thấy được người của Từ gia vội vã như vậy tưởng có chuyện gì, thì ra là Từ tiểu thư trở về.”
“Nghe nói mấy hôm trước Từ Thiết lão nhân một thân trọng thương đi về, đoàn người Từ gia chết sạch cả xe hàng đề bị cướp mất, ta vốn tưởng chỉ là lời đồn.”
“Không biết ai mà gan to đến vậy, xe của Từ gia mà vẫn dám chặn cướp.”
Vừa bước vào trong đã có vô số âm thanh bàn tán về Từ gia truyền tới tai Trần Lâm.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt hắn khẽ mỉm cười rồi không tiếp tục để tâm.
“Khách quan muốn thuê phòng hay là gọi món.” Bên trong một tiểu nhị chạy tới vội vã đánh tiếng.
“Phòng trọ ở đây bao nhiêu một đêm.” Trần Lâm hỏi ngược lại.— QUẢNG CÁO —
“Phòng nhỏ thì năm đồng một đêm, phòng lớn thì tám đồng một đêm.” Tiểu nhị trả lời.
Trần Lâm ngạc nhiên cái giá này quá cao, ở Thạch Hà thành đều không có giá cao thế này.
Trước ở Thạch Lạc trấn một tháng hắn mới kiếm được năm mươi đồng, vậy mà giá qua đêm ở đây đã bằng một ngày công của hắn, đó là chưa kể thêm các khoản chi phí khác nữa.
Có phần xót của nhưng Trần Lâm vẫn móc trong người ra hai mươi đồng đưa cho tiểu nhị: “Vậy trước mắt cho ta bốn đêm.”
Trên phòng không có nhiều đồ đạc gì cả, chỉ có một giường nhỏ một rương đồ và một cái bàn đặt kế bên cửa sổ.
Không lâu sau tiểu nhị mang lên một bàn đồ ăn, đã lâu không được ăn đồ ăn bên ngoài Trần Lâm và Tiểu Bạch ngấu nghiến một hồi đã hết.
Nhất là Tiểu Bạch một mình nó dọn sạch cả bàn đồ ăn, đã vậy còn cảm giác chưa thỏa mãn, bất đắc dĩ Trần Lâm phải gọi thêm một bàn ăn nữa.
Không hiểu được với dáng vẻ bé nhỏ của nó làm sao có thể chứa hết được lượng thức ăn kia chứ.
Cứ thế này Trần Lâm sẽ sớm bị Tiểu Bạch ăn nghèo đi.
Không quan tâm tới Tiểu Bạch, Trần Lâm quyết định đi tắm rửa rồi tranh thủ tu luyện, những vật dùng cần thiết hắn vừa rồi đã mua sơ qua rồi, bản thân hiện tại cũng thay thế bộ đồ trước đó.
Hiện giờ nếu không có chuyện gì cần giải quyết thì không cần nhất thiết ra bên ngoài.
Nếu bản thân không chăm chỉ không