“Công tử, không biết người muốn lựa chọn loại vũ khí nào.” Bên trong chạy ra một nữ tiếp viên trẻ tuổi, nàng vội vàng nói.
“Chỉ cần ngài muốn Minh Vân các bất kỳ loại nào đều có đủ cả, từ cung, thương, nỏ, đao, kiếm, mâu, thuẫn, phủ,… bất kỳ loại nào đều có đủ cả.”
Thiếu nữ này mặc bộ trang phục đặc trưng, có lẻ đây là dấu hiệu của tiệm vũ khí này, vừa nói nàng ta vừa quay sang cầm lên từng lại vũ khí giới thiệu sơ qua cho Trần Lâm.
Tiếp viên ở đây cũng quá có năng lực đi, những loại vũ khí này hắn cũng chỉ biết sơ qua mà thôi, trước đây trong lúc rảnh rỗi có đọc qua Ngũ Tạp Trở nhưng không quá lưu tâm đến, không ngờ lúc này thực sự lại cần đến nó.
Lúc này Trần Lâm không nói gì, cũng không tiện cắt ngang lời nữ tiếp viên này, khẽ nhíu mày đảo mắt thêm một lượt khắp cửa tiệm, những loại vũ khí này tốt xấu thế nào hắn thực sự không rõ, nhưng trông thấy biểu hiện của Tiểu Bạch hắn cũng biết chỗ vũ khí này không có thứ nào tốt cả.
Có vẻ nữ tiếp viên này cũng nhận ra được hắn không hứng thú liền nhanh chóng nói.
“Nếu công tử không lựa chọn được vũ khí nào thích hợp tại đây thì có thể lên tầng hai xem qua một lượt, nơi đó có các loại vũ khí cao cấp hơn nhiều so với chỗ này.”
Nghe tới đây ánh mắt hắn khẽ động,khẽ hướng mắt về dãy cầu thang ở góc gần đó.
Từ đầu tới cuối Trần Lâm đều không hề lên tiếng, nữ tiếp viên cũng biết ý không hề nói gì thêm nhiều, hướng dẫn hắn đi tới lầu hai liền rời đi tiếp tục công việc của mình.
Lúc này một nữ tiếp viên khác xuất hiện.
“Chào Công tử, tiểu nữ tên gọi là Dụ Di, nơi này là tầng hai của Minh Vân các, các loại vũ khí cao cấp trong Tương Dương thành Minh Vân các đều có đủ cả, mời công tử xem qua.”
Nữ tiếp viên này cũng mặc một bộ trang phục đặc trung giống cô tiếp viên trước đó, dáng vẻ dễ nhìn âm thanh thanh thoát, chỉ là những thứ này Trần Lâm không hề quá để tâm.
Tầng hai này cũng đang có hai người khác đang lựa chọn vũ khí bên trong, trông thấy Trần Lâm xuất hiện thì ngẩng đầu nhìn hắn sau khi nhận ra chỉ là một tên thiếu niên liền mất đi hứng thú nhanh chóng rời mắt đi.
— QUẢNG CÁO —
Đứng sau hai người này đều có vài người hầu kèm theo, có lẻ là công tử của một gia tộc nào đó trong này, nhìn qua trang phụ hắn đưa ra dự đoán.
Nhưng mà Trần Lâm không quá để tâm chuyện này, chỉ khẽ nói với Dụ Di xong bắt đầu tự mình quan sát.
“Được rồi, ta có thể tự xem được.”
Bên trong tầng hai ngày khá lớn, các loại vũ khí khá nhiều đều được phân chia sắp xếp một cách gọn gàng và bắt mắt.
Trong con mắt của Trần Lâm thì các vũ khí này vô cùng tốt, mỗi loại đều sắc bén dị thường, so với tầng vừa rồi thì tầng hai này đúng là có các loại vũ khí cao cấp hơn hẳn, tay mơ như hắn chỉ nhìn qua cũng biết được chứ không riêng gì những người khác, thậm chí có nhiều loại hắn nhìn qua vài lần đều không biết tên gọi là gì.
Chỉ có điều những vũ khí mà được hắn coi là vô cùng tốt lại bị Tiểu Bạch một bên khịt mũi khinh thường.
“Nơi này còn không có lấy một món linh khí nào cả.”
“Linh khí.” Trần Lâm ngạc nhiên hỏi lại.
“Đó là những món vũ khí có linh tính, thường tạo từ các vật liệu đặc biệt, hoặc được tu luyện giả dẫn linh khí vào sử dụng.” Tiểu Bạch một bên nói, mắt vẫn đang tập trung quan sát những loại vũ khí xung quanh.
“Nếu như vậy không phải ta cũng có thể tự tạo linh khí cho bản thân minh sao.” Trần Lâm thắc mắc.
Tiểu Bạch trầm mặc một hồi rồi lên nói.
“Trên cơ bản thì đúng là vậy, tuy nhiên muốn tạo ra một món linh khí không phải là chuyện một sớm một chiều, một món vũ khí phổ thông đi theo tu luyện giả lâu năm mới dần dần bị nhiễm linh khí rồi mới trở thành linh khí, thậm chí còn có khả năng trở thành một món linh bảo.
Những món linh khí kia giống như phượng mao lân giác vô cùng ít ỏi, không phải bất kỳ loại nào đều có thể trở thành một món linh khí được.
Trần Lâm theo đó cũng trầm mặc, trong lúc nhất thời hắn đã vô tình đi đến cuối căn phòng.
— QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này Tiểu Bạch trên vai hắn bống rục rịch có động tĩnh khác thường.
“Chuyện gì vậy.” Trần Lâm hỏi.
Tiểu Bạch không trả lời hắn mà chỉ tập trung quan sát trong góc phòng này.
Trần Lâm không nhận được đáp án, hắn dừng chân nên hướng mắt vào trong nơi Tiểu Bạch đang chú ý, có điều nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện được gì khác thường cả.
Không phát hiện được gì Trần Lâm dời mắt nhìn quanh, góc căn phòng này không xa lắm với đám người phía bên kia, việc hắn đi tới đây mấy người kia cũng không hề để ý tới, Dụ Di lúc này cũng đang bận rộn một bên giới thiệu mấy món vũ khí cho đám người này.
Trần Lâm cũng chỉ khẽ liếc mắt qua rồi nhanh chóng dời đi, lúc này Tiểu Bạch trên vai hắn cũng gật gù lên tiếng, âm thanh rất nhỏ chỉ đủ cho mình hắn nghe thấy.
“Không tệ, thứ này miễn cưỡng cũng xem là tạm được