Màn trời chiều đổ bóng đỏ bao trùm thành phố B, như rán lên từng lớp cảnh vật và con người, pha trộn trong mùi hương của nắng dần tan theo làn gió khiến mọi giác quan của chúng ta đều trở nên nhạy cảm.
Ngón tay Lâm Diệp vô thức run lên, tay cầm vô-lăng cũng rụt lại, ánh chiều càng khiến cô phát hoảng với người bên cạnh.
Lúc người đàn ông đưa mắt nhìn cô, đồng tử anh đen huyền, gương mặt một bên bị ánh đỏ chiếu vào, đem theo cái nhìn nghi ngờ như đang chất vấn.
Trái tim nhỏ không vâng lời ngoan ngoãn, thẳm sâu trong gương mặt đang tỏ ra nguy hiểm kia, cả hơi thở rõ ràng cũng vì vừa chạy vội ra để đuổi kịp cô.
Lâm Diệp thoáng ngập ngừng, lại nhìn Lục Hàn Thuyên yên lặng ngồi ở ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
"Anh...!Sao anh ở đây?" Lâm Diệp lúc lâu mới hoàn hồn.
Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Định đi đâu?"
Lâm Diệp rõ là không nói gì, cũng không thấy anh nói gì trong cả quá trình, nhưng anh hình như đọc được suy nghĩ của cô.
"Đến nhà Đàm Thanh!" Lâm Diệp tự nhiên.
Lục Hàn Thuyên càng cao giọng: "Một mình cô?"
"Phải! Hay anh muốn đi cùng? Nhưng tôi nói trước, anh không được phá hoại những dự định của tôi!" Lâm Diệp nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt cô gái nhỏ rất kiên quyết.
"Dự định của cô? Lâm Diệp, đây là giết người, là tội phạm, tôi là cảnh sát thì sẽ phá hoại cái gì của cô?" Lục Hàn Thuyên gằn mạnh từng chữ, áp lực đẩy về phía Lâm Diệp.
Đúng là cô có dự tính riêng, nhưng không phải vì đội của anh sao? Phải, cô là người hỗ trợ, nhưng không có nghĩa việc cô làm đều phải cho anh biết.
"Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút!" Lâm Diệp xoay mặt đi, không muốn đôi co nhiều lời với anh.
Tin tưởng người khác chi bằng tin tưởng chính mình, thói quen không chịu dựa dẫm của cô lúc này lại biến thành con dao chĩa về phía Lục Hàn Thuyên.
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được! Vậy tôi bắt cô ta về rồi cô muốn tìm hiểu gì cũng được!"
"Không được!" Lâm Diệp nghe xong lập tức quay đầu phản bác.
Lục Hàn Thuyên nghi hoặc, Lâm Diệp đành nói thật: "Tôi tìm hiểu xong, sẽ để mọi người bắt giữ! Chứng cứ không đủ, chẳng khác nào đang trêu chọc đổ oan người khác."
"Cô cũng biết chứng cứ không đủ, còn muốn đến tìm cô ta? Cô cho rằng Đàm Thanh là cái gì hả?" Lục Hàn Thuyên bực bội, thanh âm trong lời nói cũng cao hơn mức bình thường.
Chỉ thấy anh lạnh nhạt cũng chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, Lâm Diệp được mở mang tầm mắt.
Điều chỉnh tư thế, cô vẫn kiên trì: "Nói thế nào đi nữa, nếu không có mệnh lệnh của tôi, anh một chút cũng không được kích động!"
Lục Hàn Thuyên không nói gì xem như đã cùng cô thỏa thuận, Lâm Diệp lái xe đưa anh đến dưới chân chung cư của Đàm Thanh.
Định cùng cô đi vào thì Lâm Diệp không đồng ý, cô bảo anh ngồi chờ ở xe, nếu thấy trợ lý của Đàm Thanh hay Hồ Chính Thường - luật sư của cô ta liền bắt giữ.
Lâm Diệp muốn nói chuyện với Đàm Thanh, không vì điều gì cả.
Trong quá trình đó, cô không muốn có bất kỳ ai quấy rầy.
Khi Lâm Diệp đi vào cổng chung cư, cô xuất trình giấy tờ, bảo vệ thấy cô xinh đẹp cũng không nghi ngờ Lâm Diệp nói dối lập tức cho cô qua cửa.
Nhìn bóng lưng ngày một nhỏ rồi biến mất trong cửa chung cư lớn, Lục Hàn Thuyên không giấu được lo lắng.
Lâm Diệp làm như vậy là rất mạo hiểm, Đàm Thanh không biết có giở thủ đoạn gì với cô hay không.
Đối với Lục Hàn Thuyên mà nói, thân là cảnh sát điều đầu tiên đặt trên tất cả là an toàn của mọi người, là công lý và sự thật.
Lâm Diệp xuất hiện mọi thứ dường như thay đổi, không biết là do cô thay đổi anh hay vốn dĩ là anh đang dần thay đổi đi.
Nhưng từ hành động cho đến cách suy nghĩ, Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên hoàn toàn trái ngược.
Lâm Diệp đi vào thang máy, ấn số tầng, hai cánh cửa sắc đóng lại, Lâm Diệp vẫn yên ổn tựa lưng vào bức tường kim loại lạnh lẽo.
Dưới xe, Lục Hàn Thuyên quan sát xe ra vào chung cư, không nhìn thấy kẻ nào bất thường nhưng anh vẫn luôn túc trực không rời mắt, nếu Lâm Diệp bị nguy hiểm gì, anh sẽ rất khó ăn nói với mẹ Lâm.
Dù anh không hoan nghênh cô đến đội hình sự, nhưng anh phải khẳng định năng lực hơn người của cô.
Thang máy ting một tiếng, hai cánh cửa sắt nặng trịch lần nữa mở ra, Lâm Diệp giẫm giày cao gót đi ra ngoài.
Theo lối đi quen thuộc, cô đến trước cửa nhà Đàm Thanh, đưa tay ấn chuông cửa.
Một hồi chuông kéo theo một hồi chuông, lần này thời gian mở cửa nhanh hơn dự tính.
Khi Đàm Thanh đi ra mở cửa, dường như sắc mặt cô ấy không tốt.
Lâm Diệp mỉm cười: "Cô Đàm!"
"Cô cảnh sát?" Đàm Thanh nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt khó chịu, cả giọng nói cũng như không chào đón.
"Tôi vào được chứ?" Lâm Diệp lịch sự, tỏ ra vô cùng thân thiện.
Đàm Thanh nép người sang một bên, mở cửa lớn để Lâm Diệp đi vào.
Phía sau Lâm Diệp không có thêm ai, Đàm Thanh nghi hoặc khi đóng cửa: "Đội trưởng Lục không đi cùng cô à?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không! Tại sao anh ta phải đi cùng tôi?"
Đàm Thanh cười, đi phía sau Lâm Diệp vào nhà: "Tôi thấy hai người rất thân mật, nghĩ bụng cô và anh ta có khi là một đôi!"
"Thế là cô không biết, ở sở cảnh sát tôi và anh ta được xếp vào cặp đôi không thể nhất!" Lâm Diệp nói dối mà một chút cũng không chớp mắt, cô vừa vào sở cảnh sát chưa được hai ngày, lại nói mình và Lục Hàn Thuyên không thể thành một cặp.
"Ngồi đi!" Đàm Thanh chìa tay hướng mời Lâm Diệp đến sofa, Đàm Thanh cũng vừa vặn ngồi xuống: "Cô đến tìm tôi là có việc gì sao?"
"Ban sáng tôi có bỏ quên một cái đĩa CD ở chỗ cô, không biết là cô có nhìn thấy không?" Lâm Diệp đưa mắt tìm quanh.
Đàm Thanh gật đầu: "Có! Để tôi lấy cho cô!"
"Cảm ơn, cảm ơn!" Lâm Diệp rối rít gật đầu.
Cô cố tình bỏ lại, Đàm Thanh chắc cũng biết nên lúc Lâm Diệp hỏi về đĩa CD, cô ấy liền chắc chắn.
Tối qua sau khi nhắn tin với Lục Hàn Thuyên Lâm Diệp đã chuẩn bị, bên trong có gì tí nữa bật lên xem sẽ rõ.
Khi Đàm Thanh mang đĩa CD ra, Lâm Diệp đứng lên: "Có thể giúp tôi kiểm tra bên trong một chút không, tôi sợ là nội dung không phải!"
"Cô có thể tự mình mang về xem!" Đàm Thanh có ý định đuổi khách.
Tuy bên ngoài Lâm Diệp giống như một cô gái không hiểu chuyện, không được lịch sự cho lắm, nhưng Đàm Thanh vẫn nhận ra cô đang muốn làm khó mình.
Lâm Diệp lắc đầu: "Sao được chứ, nhở như không phải của tôi, vậy chẳng khác nào tôi phải đem đến trả cô lần nữa!"
"Không sao, nếu không phải cô cứ vứt đi là được!" Đàm Thanh nhạy cảm nắm bắt.
Lâm Diệp không chịu thua: "Bật lên xem thử thôi mà, tôi thấy tivi nhà cô cũng lớn, dàn loa thuộc loại 360 độ âm thanh.
Không phải cô ghét bỏ tôi đó chứ?"
Đàm Thanh không nói gì, Lâm Diệp biết mình thắng thế, thấy cô ấy đi đến bật tivi, lại đem đĩa CD phân giải thành nội dung mềm, ấn vào nút mở thì trên tivi liền vang lên một âm thanh cực lớn.
Do hệ thống khuếch đại âm thanh của phòng khách, mà từ đầu đến chân đều có thể cảm nhận được sự hoang dã của quá trình.
Đàm Thanh thoáng run lên, ánh mắt khi nhìn vào màn hình tivi trở thành sợ hãi, khi Lâm Diệp bước đến bên cạnh nắm lấy hai bả vai Đàm Thanh, cô ấy giật mình thảng thốt.
Ngón tay Lâm Diệp mát lạnh, đầu ngón tay còn mang theo hơi ấm nhẹ rất nhẹ, bả vai Đàm Thanh bị cái lạnh bất ngờ bủa vây, cô ấy quay đầu nhìn Lâm Diệp muốn hỏi chuyện gì, Lâm Diệp liền cười tươi như hoa.
Nụ cười vô cớ không rõ, không ngụ ý khiến Đàm Thanh muốn đẩy cô ra.
Chỉ là, Lâm Diệp giữ lại rất chật, như bị thôi miên Đàm Thanh chỉ đành vâng lời.
"Bình tĩnh, chỉ là một đoạn phim đen thôi mà! Cùng tôi xem đi!" Lời của Lâm Diệp bây giờ, Đàm Thanh đã không còn nghe rõ nữa, cả người cũng căng thẳng đến lạ.
Bên trong màn hình cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra, âm thanh len qua lớp lớp không khí trong phòng khách, chạy thẳng vào màng nhĩ Đàm Thanh, giống như một cái kim vô hình đâm xuyên não bộ.
Đàm Thanh rùng mình, chẳng hiểu tại sao giờ phút này lại thấy thân thể ngày một lạnh đi, giống như Lâm Diệp tựa tảng băng bao trùm lấy cô ấy.
Lâm Diệp kéo Đàm Thanh đến sofa, dìu ngồi xuống.
Khi hai người yên vị trên ghế, ngón tay mãnh đưa tay vuốt tóc Đàm Thanh ra sau vành tai, Lâm Diệp ở bên cạnh nhỏ giọng vào tai cô ấy: "Thấy sao? Có phải rất kích thích không?"
"Cô...!Sao cô lại xem cái này?" Đàm Thanh trở thành người bị hại, hai tay nắm chặt đùi khiến móng tay dài đâm qua lớp vải, cấu vào thịt non.
Muốn mượn chút đau đớn này để khống thế chính mình, đôi mắt nhỏ run lên khiến đồng tử co rút.
Thứ gì khiến Đàm Thanh trở thành như hôm nay, thứ đó sẽ có lợi cho việc phá án.
Lâm Diệp cười, giọng ngọt ngào vang lên bên tai Đàm Thanh, như một loại thuốc câu dẫn lý trí: "Đây là dữ liệu phá án, nhưng tôi thấy rất kích thích liền đã lưu một bản dự phòng, đem về từ từ xem!"
Tivi chiếu cảnh một cô gái tầm mười lăm tuổi bị một người đàn ông trung niên vóc dáng béo lùn, mặt mũi dữ tợn đè dưới sàn, ông ta bóc xé lớp vải dơ nhem nhuốc trên người cô bé, thô bạo dùng thứ ngắn cũn xấu xí đâm vào nơi giữa hai chân cô bé.
Không nhìn rõ khung cảnh xung quanh, bởi vì mọi thứ tối đen, chỉ có mỗi một chùm đèn trần mờ nhạt soi vào hình bóng hai người.
Cô bé trần trụi để lộ thân thể, từng tấc da thịt thâm tím vì bị bạo hành, mái tóc rối bù xù không nhìn rõ gương mặt, miệng cố gắng gào lên tiếng la hét kêu đau, nhưng người đàn ông vẫn bỏ mặt mà đâm xuyên, từng đợt, từng đợt, khiến cho nơi tư mật mềm mại chảy máu.
Tiếng khóc than đau đớn, tiếng cười thỏa mãn, sức nặng dồn ép ngày một nhiều.
Lúc Đàm Thanh xoay đi, Lâm Diệp liền nắm lấy cô ấy xoay lại màn hình.
Thân thể Đàm Thanh ngày một rét run, vậy mà chẳng hiểu thế nào mồ hôi lại rịn ra khắp lòng bàn tay, bàn chân, trên trán cũng chảy dài thành giọt.
Càng nghe tiếng khóc than bao trùm trong căn phòng, đầu óc Đàm Thanh càng không thể bài trừ thứ đang trỗi dậy từ quá khứ.
"Đừng quay đi! Cô sẽ bỏ lỡ tình tiết quan trọng đó!"
Đàm Thanh lúc này không còn sợ cảnh chiếu trên màn hình, cũng không phải sợ vì quá khứ đen tối đang dần ập đến, thứ cô ấy sợ là Lâm Diệp.
"Không...!Tôi không xem, không xem nữa..." Đàm Thanh kêu lên, ra sức lắc đầu còn muốn đẩy Lâm Diệp ra, nhưng giống như bị khóa lại, hai bả vai Đàm Thanh dưới bàn tay đang nắm lấy của Lâm Diệp cả một chút sức cũng không có.
Nhìn cô gái khốn khổ bên cạnh mình, Lâm Diệp với tình huống này lại nở nụ cười hài lòng: "Sao vậy? Đây rõ ràng là rất quen thuộc, đúng không?"
"Không...!Tôi ghê tởm, tôi không muốn xem...!Tôi..." Đàm Thanh đưa tay ôm miệng mình, chư giấu xúc cảm kinh hãi ngày một lớn khiến cả người run lên, gần như là biến mình thành con cá mắc cạn, thoi thóp nằm trên cát nóng.
Lâm Diệp vẫn chưa bỏ qua, Đàm Thanh càng kích động, cô càng lấn tới.
Đây là kết quả Lâm Diệp muốn, là cách chửa trị tâm lý thường được dùng nhất, để bệnh nhân nhìn lại quá trình đó một cách trần trụi, tâm lý sẽ hình thành một loại phản kích, trong khi một