Lâm Diệp kêu đến khan cả họng, cuối cùng cũng có người đứng ra cứu cô.
Lục Hàn Thuyên vừa xuống bãi đỗ xe liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lâm Diệp, còn mắng anh, nói cái gì mà sẽ ám cho anh ăn không ngon, ngủ không yên.
Cũng nhờ đó, Lâm Diệp mới có can đảm bỏ chạy, cô càng chạy lời mắng chửi trong miệng càng trở nên thậm tệ, mà đối tượng mắng chửi chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh Lục Hàn Thuyên.
Khi Lục Hàn Thuyên chế ngự được tên điên cầm dao lao vào Lâm Diệp, phát hiện người này là trợ lý cũ của Đàm Thanh, anh không nói gì, giận dữ quăng cậu ta cho cấp dưới.
Cả đối tượng ôm bom bỏ chạy kia cũng bị bắt lại, về phía Lâm Diệp, sau khi trấn tỉnh lại mới để ý sắc mặt đội trưởng Lục rất khó coi.
Cô cười cười, vỗ vào lưng anh bịch bịch như đấm một bao cát: "Haha...!Tôi chỉ là, tìm điều kiện xúc tác cảm xúc thôi!"
"Điều kiện xúc tác của cô chính là mắng chửi tôi sao?" Lục Hàn Thuyên đen mặt.
Lâm Diệp cười hì hì: "Đội trưởng Lục!"
"Khách sáo như vậy làm gì? Ban nảy, cô gọi cái gì mà..." Lục Hàn Thuyên giả vờ suy nghĩ, anh liếc Lâm Diệp bằng ánh mắt hình viên đạn: "...tên khốn Lục Hàn Thuyên, tên chết dẫm nhà anh.
Còn cái gì...!Lục Hàn Thuyên con rùa rụt cổ! Cô Lâm, tôi hình như có thể kiện cô tội phỉ báng?"
Lâm Diệp nuốt nước bọt, cô tiến đến nắm lấy cánh tay rắn chắc của Lục Hàn Thuyên, lay lay dỗ dành: "Đội trưởng Lục này! Tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, anh niệm tình một chút…"
Vừa nói vừa nháy mắt ám chỉ với anh: "Có được không?"
Hai bàn tay nhỏ nắm lấy bắp tay anh, cảm giác mát lạnh lại có phần ấm áp rất kì lạ, Lục Hàn Thuyên có thể ngửi thấy mùi hương nơi mái tóc của Lâm Diệp khi cô ở sát bên anh.
Lâm Diệp không quan tâm nhiều lắm, chỉ biết lúc này bảo toàn mạng sống, trả ơn cho ân nhân trước đã.
Lục Hàn Thuyên nhìn váy trắng xinh đẹp trên người cô, lại nhìn giày cao gót bọc chân nhỏ ẩn hiện chút máu đỏ ở gót, anh cởi áo khoác ngoài lập tức choàng qua cho Lâm Diệp.
Một giây sau đó còn chưa để Lâm Diệp kịp hiểu, anh cúi người, đưa tay vòng qua lưng cô, tay kia bế ở dưới, nhắc bỗng Lâm Diệp lên bằng hai cánh tay.
"Anh..."
"Chân cô chảy máu rồi! Đừng đi lại nhiều quá!" Lục Hàn Thuyên ngăn lại câu phản bác chực chờ từ trong miệng Lâm Diệp chạy ra.
Lục Hàn Thuyên bế Lâm Diệp đi đến đám người đang túm tụm, Dục Minh bảo mọi người quay về sở sau đó mới chuyển hướng đi đến báo cáo.
Nhìn cảnh đội trưởng bế Lâm Diệp, Dục Minh lại nhớ đến tác phong bất phàm ban nảy của cô, miệng lưỡi Lâm Diệp chửi mắng đội trưởng ba câu thì bốn câu đã muốn đạp đội trưởng xuống bùn.
Chân đi cao gót, trên mặc váy nhưng lại rất gan dạ, chịu cho tên kia cầm dao đuổi mấy vòng bãi đỗ khu C.
Lâm Diệp cũng không biết tại sao cô lại có đủ sức để chạy như vậy, thật tình thể lực cô rất kém.
Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là con người đứng trước nghịch cảnh, lại là đầu mũi dao thì liền có niềm tin sống mãnh liệt, một chút cũng không chần chừ.
"Đội trưởng, tình hình đã được khống chế!"
"Làm tốt lắm! Về nghỉ ngơi đi! Lâm Diệp, đưa chìa khóa xe cô cho Dục Minh!"
"Tại sao?" Lâm Diệp ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy cằm nhọn của Lục Hàn Thuyên hơi nhô ra, khuôn hàm sắc nét quyến rũ.
Lục Hàn Thuyên cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt độc ác như sói đói, anh gằn giọng: "Cô đi xe của tôi!"
Lâm Diệp chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy trong túi xách ra chìa khóa xe, đưa cho Dục Minh.
"Lái xe cô ấy về sở!" Lục Hàn Thuyên ra lệnh.
Dục Minh vâng lời, lúc rời đi còn đưa ngón cái lên tán thưởng Lâm Diệp.
Mọi việc xong xuôi đâu vào đấy, Lục Hàn Thuyên đem Lâm Diệp đến chỗ xe anh đã đỗ.
Trên đường đi, Lâm Diệp được bế trên tay không dám nói một lời nào.
Đây là ân nhân cứu mạng, cũng là kẻ đòi nợ, nếu chẳng may cô nói gì đó không đúng...!có khi sẽ bị anh một cú quăng xuống đất, chân đau thì không nói, thương tật cột sống mới phải khóc.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trước đó cô đã chửi bới anh, lúc miệng mồm nhanh nhẩu cũng không nương tình với anh cho lắm!
Nghĩ bụng chắc anh sẽ không phải loại người thù vặt, thì Lục Hàn Thuyên cất tiếng: "Ăn mặc thế này, chắc không phải chỉ đi dạo trung tâm thương mại đâu nhỉ?"
Lâm Diệp gật đầu: "Tôi đi xem mắt!"
"Xem mắt?"
"Đúng vậy! Chính là xem mắt!"
"Định bao giờ thì mời thiệp cưới!"
Lâm Diệp bĩu môi: "Có điên mới mời thiệp anh!" 1
"Ý cô là sao?" Lục Hàn Thuyên nhìn xuống, ấn đường có chút tối, lời nói lại sắt như dao.
Lâm Diệp nhìn phía trước, buồn chán nói: "Tôi không có cưới!"
"Thế là lại độc thân à! Cũng tốt!" Lục Hàn Thuyên buộc miệng nói một câu, anh nhìn thẳng, hiên ngang bước đi.
Lâm Diệp ngẩng mặt ra, bực bội: "Cái gì cũng tốt? Tôi hai mươi tám tuổi rồi, còn chưa yêu đương, chưa kết hôn mà anh nói cũng tốt!"
"Cô chỉ mới hai mươi tám thì gấp gáp gì chứ, tôi đã ba mươi sáu đây!"
Lâm Diệp bật cười.
Lục Hàn Thuyên xốc xốc Lâm Diệp lên hai cái, bình phẩm: "Cô nhẹ quá!"
Lâm Diệp cư nhiên lại vì câu nói này mà đỏ bừng hai má, cảm giác được bế lại còn được khen nhẹ cân khiến cô vui vẻ đến ngượng.
"Do...!Do anh có lực thôi!"
"Ồ!"
Đi một đoạn dài cuối cùng cũng đến chỗ đỗ xe, lúc đặt Lâm Diệp vào ghế lái phụ, Lục Hàn Thuyên còn phải nghe một cuộc điện thoại, sau đó anh mới mở cửa ghế lái ngồi vào.
"Đi đâu?" Anh điều chỉnh tư thế, cài dây an toàn mới xoay qua hỏi ý kiến của cô.
Lâm Diệp: "Đến khu lễ đường!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu, khởi động xe, lúc xe rời khỏi vị trí anh thản nhiên buông một câu: "Hôm nay tôi làm tài xế, cô cứ việc yêu cầu!"
Lâm Diệp nghe xong, cực kỳ khó hiểu: "Anh không về sở à?"
"Có chút việc nên xin nghỉ phép."
"Thế công việc của anh?"
"Làm xong rồi! Bây giờ, lo cho chân của cô trước đã!"
Ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ đợi anh đưa đến tận nơi, Lâm Diệp buồn chán không có gì làm, vừa định nghịch điện thoại Lục Hàn Thuyên liền nói.
"Túi áo trong có socola!"
"Socola nữa à? Anh thích nó thế sao?" Lâm Diệp hỏi xong, lấy áo khoác của Lục Hàn Thuyên vứt ở lưng ghế sau của mình, cô vạch ra tìm kiếm, đúng là ở túi áo khoác trong có hai thanh socola, cái này thì thành phần đường không nhiều, chủ yếu là độ béo cao.
Lục Hàn Thuyên không nói, anh im lặng.
Lâm Diệp nghĩ thầm, nếu đã không muốn nói cô cũng chẳng ép làm gì.
Biết anh có ý cho, cô cũng chẳng ngại xé miệng thanh socola, bẻ một góc cho vào miệng nhai.
"Cuối tuần này, cô định ăn nhà hàng hay làm tiệc tại gia?"
"Không biết, tôi thế nào cũng được!"
"Vậy đến nhà cô đi!"
"Được! Cần gì thì nói, tôi sẽ chuẩn bị, trong nhà tôi không có nhiều đồ làm bếp!" Lâm Diệp lại bỏ thêm một miếng socola được bẻ nhỏ vào miệng.
Ban đầu có chút đắng nhưng sau đó liền rất ngọt và béo, ăn nhiều một chút cả khoang miệng đều thêm lừng mùi hương của hạt ca cao.
Xe cứ thế lăn bánh trên đường, Lâm Diệp giải quyết xong một thanh socola mà vẫn chưa tới, cô quyết định ăn luôn thanh còn lại.
Lục Hàn Thuyên không nói gì, chỉ quan sát cô qua gương chiếu hậu, Lâm Diệp tựa lưng vào ghế dường như rất buồn chán.
Đến cửa hàng tiện lợi ở cuối đường cao tốc, Lục Hàn Thuyên tấp xe vào lề sau đó anh mở cửa xe rời đi, trước đó còn bảo Lâm Diệp ngồi chờ anh một lát anh rất nhanh sẽ quay lại.
Nhìn Lục Hàn Thuyên đi vào cửa hàng tiện lợi, tầm mười phút anh cuối cùng cũng bước ra từ đó, cả người trong ánh dương thật quyến rũ chết người… trên tay cầm theo một túi hàng hóa vừa mua bên trong.
Lâm Diệp nhìn người đàn ông dáng hình phong nhã, rất thích mắt.
Anh đ dưới ánh mặt trời, cả người tỏa ra một loại năng lượng tích cực lại uy vũ.
Để ý mới thấy hôm nay anh ăn mặc khá trang trọng, áo sơ mi xanh lại còn thắc thêm một chiếc cà vạt màu xám, quần tây màu đen, giày da, cả áo khoác cũng chọn chất liệu dạ mỏng màu đen.
Trang trọng thế này, chẳng khác nào Lâm Diệp đi xem mắt, đáng tiếc là anh không phải.
Lục Hàn Thuyên là người chú trọng hình thể, không thể tình