Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, không gian còn nghe rõ tiếng ruồi đập cánh bay qua.
Tiếng điều hòa chạy chầm chậm, dù nó vẫn đang hoạt động thế nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một sự nóng lên trông thấy.
Sau khi nói xong lời tỏ tình quá mức bá đạo kia đôi mắt người đàn ông trước mặt nghiêm túc, trên gương mặt góc cạnh sắc nét đến ý cười nhỏ nhất cũng không có.
Men theo đường nét gương mặt anh, dưới đôi mắt dò xét chờ đợi là chiếc mũi cao thẳng, nhìn xuống một chút là đôi môi mỏng đang mím lại.
Có lẽ… đây là thật?
Lâm Diệp mím môi, sự hoảng loạn hiện rõ.
Lục Hàn Thuyên đang giữ chặt để ý định sợ hãi bỏ chạy cô Lâm Diệp được hình thành, anh chỉ chờ đợi lời nói của cho dù cô đồng ý hay không.
Mãi một lúc sau Lâm Diệp vẫn không có động tĩnh, trong đôi mắt ấy ẩn hiện hình ảnh bên ngoài khung cửa sổ sát sàn, tuy mờ nhạt nhưng lại đầy đủ.
Hai hình bóng trên sofa nổi bật đến khác thường, dường như mọi thứ xung quanh đều dừng lại và chỉ xoay quanh họ, tô điểm trên màu nền của đèn neon đủ màu là ánh sáng rực ban phát cho cả thành phố, lớp lớp tầng nhà nối tiếp nhau, dưới chân những tòa nhà chồng chất nối dài những con đường chạy mãi không hồi kết.
Điểm dừng duy nhất của mọi thứ đều không quan trọng, điều quan trọng lúc bấy giờ mà Lục Hàn Thuyên chờ đợi là quyết định của Lâm Diệp.
"Diệp Diệp!"
"Lục Hàn Thuyên! Anh nói thật có phải không?" Lâm Diệp nắm lấy hai bả vai anh, khẩn trương đến độ anh chỉ vừa gọi tên Lâm Diệp đã chặn họng anh lại.
Anh cười, gật đầu.
Lâm Diệp chớp chớp mắt, không biết nên bình tĩnh thế nào.
Trái tim cô… sao lại đập nhanh như vậy, chỉ vì một câu nói mà nhảy loạn không ngừng?
Cô nên làm thế nào?
Tình yêu… thật sự kỳ diệu như vậy sao?
Có thứ gì đó, như mầm non trong đất, nhú lên một chiếc lá nhỏ, vươn vai một cái đã đứng thẳng thành một sức sống mới tươi trẻ.
.
Tiên Hiệp Hay
"Tại sao lại là bây giờ?"
Tại sao không phải là lúc nào, mà nhất định phải là lúc này? Cô có gì tốt? Lâm Diệp không hiểu cái gọi là tình yêu sét đánh mà người ta hay nói, chỉ là… khi ở bên cạnh Lục Hàn Thuyên, cô rõ ràng thấy lòng mình bình yên.
Cô có thể mặc sức trở thành chính mình, không thích thì cãi lại, không vừa ý liền bất mãn.
Mà những điều đó, đối với một bác sĩ tâm lý mà nói là một đại kỵ.
"Yêu nhau cũng phải cần thời gian à?"
"Vậy anh có thể tìm hiểu em trước khi...!quyết định… quyết định yêu cầu em làm bạn gái anh!"
"Tôi muốn danh chính ngôn thuận yêu em!" Lục Hàn Thuyên dứt khoát, khẳng định ý niệm và mục đích của anh không một chút che giấu.
Anh thành thật nói với cô: "Lúc tôi nói đến em với mọi người, trên danh nghĩa em sẽ là bạn gái tôi.
Và khi em nói với mọi người về tôi, thì thay vì gọi đội trưởng Lục, em chỉ cần thay thế bằng bạn trai em, không phải sao?"
"Em..."
"Diệp Diệp! Nếu muốn tìm hiểu chúng ta có rất nhiều thời gian, nhưng thời gian yêu em, tôi chắc chắn bao nhiêu cũng không đủ!"
"Anh không lừa em?"
Đây là lời của một người với học vị giáo sư ngành tâm lý học?
Lục Hàn Thuyên đẩy cao một bên mày rậm, ánh mắt trêu đùa hiện rõ: "Tôi lừa em? Giáo sư Lâm, em mua bằng có phải không?"
Anh không ngại trêu chọc, giờ phút nào lại lấy sự lúng túng của cô ra làm chuyện cười.
Lâm Diệp bị anh chạm đến danh dự, một mực khẳng định: "Đó đều là công sức của em!"
Lục Hàn Thuyên bật cười, vươn tay xoa đầu cô: "Phải phải! Vậy em nói xem, câu trả lời của em…?"
Lâm Diệp cụp mi mắt suy nghĩ, thật ra cùng anh yêu đương cũng không tệ.
Có thể anh sẽ giúp cô có thêm kinh nghiệm về chuyện tình cảm, biết đâu giữa lý thuyết và thực hành, cô có thể tận dụng một số điều khi mới yêu vào đề tài nghiên cứu của sinh viên khoa tâm lý ở trường đại học.
Lâm Diệp gật đầu: "Được! Em đồng ý!"
Lâm Diệp chắc chắn, không giống như được tỏ tình mà giống như Lục Hàn Thuyên nghe được sự tuân lệnh của cấp dưới.
Người trưởng thành, sẽ yêu đương thế này sao?
Anh cười vì vẻ mặt của cô trở nên nghiêm trọng, Lâm Diệp nhíu mày muốn mắng gì đó thì tay anh luồn vào trong tóc đem cô kéo đến gần.
Thân thể mềm mại tựa vào ngực anh, người đàn ông dịu dàng hơi nghiêng đầu, đem môi cô kéo đến môi mình chạm xuống.
Lâm Diệp nhắm mắt chờ đợi, cô vòng hai tay qua cổ Lục Hàn Thuyên, đem môi dâng cho anh để anh tình cảm dạt dào hôn xuống.
Sự mềm mại từ đôi môi của Lâm Diệp khiến thân thể Lục Hàn Thuyên nóng bừng, còn đôi môi thô cát của anh lại khiến cô run rẩy mềm nhũn.
Anh hôn môi trên của cô, lại chuyển xuống môi dưới cắn nhè nhẹ rồi kéo, dạo đầu mút nhẹ nhàng mấy cái cảm thấy không đủ, với môi thơm ngọt vị anh đào chẳng khác nào một miếng thạch hoa quả, càng nếm trải Lục Hàn Thuyên càng cảm thấy không đủ mà tham lam đến độ mạnh bạo.
"Ưm...!Hàn Thuyên!" Lâm Diệp yếu ớt kêu một tiếng, giọng nỉ