Căn biệt thự hai tầng màu trắng tinh khiết chìm trong bóng tối, từ khuôn cửa sổ không kéo rèm có thể thấy được ánh sáng hất ra ngoài sân tạo thành ô vuông in bóng khung cửa.
Chùm ánh sáng màu vàng nhạt dịu dàng lại thêm tiếng cười nói đầy náo nhiệt bên trong vọng ra, tuy âm hưởng không lớn nhưng lại chất chứa một sự hạnh phúc khó nói thành lời.
"Bác Lâm!"
Mẹ Lâm đón chào con gái và bạn trai mới xác định quan hệ của con gái nhà mình, vừa cười vừa nói: "Đến rồi à? Thật khéo mẹ vừa nấu cơm xong!"
Lâm Hạo trong bếp lú ra một phần đầu, nhìn hai người đang đi vào nhà: "Chị! Anh Lục! Về sớm đấy!"
"Chị sợ em ăn hết nên phải nhanh chóng về sớm!" Lâm Diệp buông một câu trêu chọc.
Lục Hàn Thuyên thay giày xong thì theo bên cạnh Lâm Diệp, cô không có ý định giới thiệu với mọi người về thân phận mới của anh.
Lâm Hạo bĩu môi: "Em lại sợ chị quá đi!"
"Không sợ thật sao?" Lâm Diệp nhướng mắt.
Lâm Hạo đầu hàng xin thua, làm gì thì… cậu cũng không đấu lại chị gái.
Bốn người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện cực kỳ vui vẻ, mẹ Lâm thích Lục Hàn Thuyên, có anh trên bàn ăn không khí cũng hòa hợp khác hẳn.
Xuyên suốt bữa ăn Lâm Diệp chỉ nói đến mấy vấn đề ngoài luồng, không có ý định sẽ nói cho người nhà về việc mình có bạn trai, mà người bạn trai này hôm nay lại còn đến ăn cơm.
Lục Hàn Thuyên bị thương nên Lâm Hạo không thể cùng ăn nhâm nhi dăm ba tuần rượu, chỉ có thể dùng nước thay rượu, nói luyên thuyên mấy câu.
Cơm ăn rất nhanh thì xong, chén bát rửa xong Lâm Diệp mới lau tay ra ngoài phòng khách.
Váy hoa xinh đẹp, đơn giản nhưng không đơn điệu.
Lục Hàn Thuyên mặc vest màu đen, lại thêm cà vạt tối màu đeo trên áo sơ mi, hài hòa với màu xanh sạch sẽ mà anh yêu thích.
Lâm Diệp vừa đặt mông xuống thì ghế thì Lâm Hạo cũng vừa vặn từ bếp đi ra ngay theo đó.
"Chị! Mặt chị đã đỡ hơn chưa?" Lâm Hạo vừa bê trái cây ra cho Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên, vừa ân cần hỏi thăm chị gái.
Lâm Diệp gật đầu: "Không sưng lắm! Chắc nay mai sẽ khỏi!"
"Hôm qua bác Triệu có ghé nhà, nói đưa cho chị ít thuốc!" tiện tay Lâm Hạo đặt đĩa trái cây lên bàn, nói xong thì hướng đến Lục Hàn Thuyên: "Anh Lục! Ăn trái cây đi!"
Anh gật đầu.
Mẹ Lâm từ trong bếp mang ra ít đồ ăn đã đóng hộp, đặt vào túi vải, căn dặn Lâm Diệp mang về bỏ tủ lạnh, lúc ăn chỉ cần hâm nóng là được.
Lâm Diệp vâng, dạ hơn nữa tiếng, mẹ Lâm mới yên tâm.
"Anh Lục, tay của anh chắc là bất tiện lắm!" Lâm Hạo chỉ cánh tay bị thương của Lục Hàn Thuyên vừa xơi miếng táo cắm trên nĩa vừa chễm chệ vắt chân lên tay vịn, cả người nằm ườn ra sofa.
Sofa lớn nhưng vì Lâm Hạo đã trưởng thành nên vóc dáng có quá phận một chút.
Chiều cao 1m85 đó đem so với sofa thì có hơi quá cỡ, chân cũng dư ra một phần, đầu phải gác lên tay vịn.
Tư thế vừa nằm vừa ăn khiến Lâm Diệp bất mãn: "Ngồi ăn tử tế xem nào!"
"Ồ!" Lâm Hạo kêu lên, ngồi bật dậy tựa lưng ra sau, tư thế lần này mang theo điệu bộ chán chường.
"Cũng không bất tiện lắm!"
Nói xong Lục Hàn Thuyên liếc ánh mắt ám chỉ nhìn Lâm Diệp ở ghế đối diện, thấy cô trốn ánh mắt đi vì xấu hổ, anh quay lại nhìn Lâm Hạo: "Công việc của cậu thế nào!"
"Công việc vẫn tốt! Dạo này ngân hàng định nhận đầu tư, phía bộ phận kế toán đang dự tính lại sổ sách!"
"Nghe nói ngân hàng chỗ cậu sắp đổi quản lý cấp cao!"
Lâm Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Hình như là chuyển đổi người quản lý, còn quản lý hiện tại thì bị điều đi!"
Hai người đàn ông nói chuyện mấy câu qua lại, mẹ Lâm gọi Lâm Diệp vào phòng bà nói chuyện.
Bà kéo tay Lâm Diệp đến bên giường sau khi đóng cửa, câu đầu tiên bà hỏi chính là...!
"Con và Tiểu Lục! Có phải đang quen nhau không?"
Quen nhau thì đúng rồi, nhưng có nên nói cho mẹ biết không? Cũng chưa quen được lâu, bây giờ ra mắt cũng có phần lúng túng.
"Mẹ nhìn một cái thì biết ngay ấy mà! Con và Tiểu Lục, có phải...!Thế này rồi không?"
Động tác hai bàn tay chụm lại rồi các đầu ngón tay dính dính vào nhau, ý bà là hai người đã hôn nhau hay chưa!
"Mẹ! Mẹ nghĩ nhiều rồi đó!"
"Mẹ nghĩ nhiều? Hai đứa cứ liếc mắt đưa tình còn làm như mẹ không thấy!"
Lâm Diệp thở dài: "Mẹ thấy rồi thì còn hỏi con làm gì?"
Mẹ Lâm vỗ đùi đen đét: "Thì phải chắc chắn chứ! Như vậy mẹ mới dám đi khoe với mấy bà bạn, rằng con gái của mẹ cuối cùng cũng có bạn trai, còn hôn nhau rồi!"
"Mẹ! Mẹ nói chuyện riêng tư đó làm gì!" Lâm Diệp thật hết nói nổi.
Mẹ Lâm cười hì hì: "Không sao, không sao! Bọn họ còn khoe con cháu họ yêu đương, kết hôn, mẹ sao lại không được khoe chứ!"
"Mẹ ơi! Mẹ đừng làm thế, xấu hổ lắm! Con và Lục Hàn Thuyên, chẳng qua cũng chỉ mới quen nhau vài ngày, mẹ nói chúng con hôn nhau, chẳng nào để mọi người bàn tán!"
"Nhưng mà có không?"
"Không có!"
"Không có thật à?"
"Không có!" Lâm Diệp chắc chắn, còn bổ sung thêm: "Thật mà!"
"Không sao, không sao! Từ từ rồi sẽ có!"
Mẹ cô thật sự đã bán cô cho Lục Hàn Thuyên!!!
Lâm Diệp bị ép nên đành phải công khai chuyện hai người quen nhau, mẹ cô lại vui vẻ hài lòng.
Dù trước đó bà một mực không thích cô vào Sở cảnh sát.
"Hai đứa định khi nào thì sống chung?"
Lâm Diệp hả một tiếng, lúng túng nói: "Mẹ! Sống chung gì chứ!"
"Yêu nhau phải sống chung chứ, để còn tìm hiểu các thứ! Đám trẻ các con không phải cái gì mà sống thử hay sao, chính là… chính là..."
Mẹ Lâm rất tiến bộ, bà không để tâm việc Lâm Diệp cùng Lục Hàn Thuyên có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không, cũng không cần biết người khác nói gì.
Điều bà quan tâm là Lâm Diệp và người đàn ông của con gái bà hạnh phúc sống cùng nhau, quen nhau, yêu nhau.
"Để con suy nghĩ đã!"
Đây không phải mẹ cô! Thật đấy! Đây là mẹ của Lục Hàn Thuyên mới đúng!
Mẹ Lâm cứ cười haha mãi, Lâm Diệp cũng chỉ biết cười theo.
Câu trước nối câu sau, mẹ Lâm lại thắc mắc.
"Hai đứa định bao giờ thì cưới? Đã định mời ai chưa? Còn con cái, định bao giờ thì sinh? Mẹ thấy sinh một trai một gái là đẹp nhất!"
Lâm Diệp tá hỏa, vội vàng nói: "Mẹ! Vẫn chưa đâu!"
Mẹ Lâm ồ một tiếng dương như nghe được câu trả lời của con gái bà có chút thất vọng nhưng khi nghĩ đến Lâm Diệp cuối cùng cũng có bạn trai bà lại cười hi hi.
Bên ngoài phòng khách.
Lâm Hạo nhỏ giọng nói với Lục Hàn Thuyên: "Anh Lục! Có phải anh và Tiểu Diệp, có gì đó không?"
Nhìn Lục Hàn Thuyên không hiểu, Lâm Hạo lén lút, nhìn cửa phòng Lâm Diệp và mẹ đã đi vào trước đó, xác định nó chưa mở mới dám nói với Lục Hàn Thuyên.
"Chính là...!Hai người đã chia tay!"
Lục Hàn Thuyên đang chăm chú lắng nghe xem Lâm Hạo nói gì, nghe xong anh vung tay đánh cậu em trai một cú lên trán.
"Úi!" Lâm Hạo kêu đau.
Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Chia tay cái đầu cậu!"
"Ơ! Không à?"
"Không!"
"Vậy...!Vậy chính là?" Lâm Hạo kêu lên đầy kinh ngạc, bởi vì quá lớn tiếng nên vội vàng bịt miệng lại.
Mở to mắt nhìn Lục Hàn Thuyên, Lâm Hạo vui đến mức không nói nên lời.
"Hai...!Hai người yêu nhau?"
"Đi mà hỏi chị cậu ấy!"
Lâm Hạo cười haha, trêu chọc Lục Hàn Thuyên: "Bà chị này mà anh cũng dám dính vào, đỉnh cao thật đấy!"
"Diệp Diệp! Lâm Hạo nói em là bà già khó tính!" Lục Hàn Thuyên bán đứng anh em, cất cao giọng theo hướng phòng ngủ của mẹ Lâm để tố cáo Lâm Hạo.
Vừa đúng lúc Lâm Diệp mở cửa phòng của mẹ đi ra, cô trừng mắt về phía Lâm Hạo, một ánh mắt mang theo khói thuốc súng.
"Lục Hàn Thuyên! Em ghét anh!" Lâm Hạo chỉ vào Lục Hàn Thuyên, người đã chơi xấu mình.
Lâm Diệp lườm sang người đàn ông ra vẻ vô tội ngồi trên ghế sofa, tố cáo người khác xong lại làm như không hề liên quan tới mình.
"Lục Hàn Thuyên! Anh và tên nhóc này nói xấu em đúng không?" Lâm Diệp tiến đến, định cho hai người trên sofa một trận.
Lâm Hạo gật đầu như muốn châm dầu vào lửa: "Đúng đấy chị! Anh ấy nói chị là đồ khó tính, xấu xa, còn bảo anh ấy không quen chị thì chẳng có ai dám quen chị!"
Câu hỏi Lâm Diệp bao gồm cả hai, Lâm Dạo lại chỉ đỗ lỗi cho Lục Hàn Thuyên, đấy là sợ tội bỏ trốn là tiêu biểu cho hành vi không đoan chính.
"Anh không có nói!" Lục Hàn Thuyên liền thoái thác.
Lâm Diệp gật gật