"Diệp Diệp! Em có nghe anh nói không?"
Lâm Diệp lúc lâu mới "ưm" một tiếng.
Lục Hàn Thuyên lại nói: "Bây giờ anh sẽ cởi quần áo của em! Em xem có được không?"
Nói ra lời này, tay chân anh lúng túng cả lên không ngừng tỏ ra bất lực rồi lại loạn xạ xoa hai tay vào nhau.
Đấu tranh tư tưởng một chút mà vẫn không nghe được Lâm Diệp nói gì, Lục Hàn Thuyên nuốt nước bọt, anh chạm vào cổ áo chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo của cô.
"Nóng quá!"
Lâm Diệp bất thình lình kêu lên, Lục Hàn Thuyên giật mình rút tay lại.
Anh...!Phải làm sao đây?
Gọi nhân viên sao? Vậy chẳng khác nào để người khác nhìn thấy thân thể cô?
Anh làm?
Càng không được.
Lâm Diệp tỉnh lại, có khi sẽ cho rằng anh lợi dụng lúc cô bị bệnh, nảy sinh ý đồ xấu.
"Hàn Thuyên!"
Lâm Diệp vẫn nhớ được mà gọi tên anh trong cơn sốt, Lục Hàn Thuyên mặt đỏ tía tai, gương mặt khẩn trương này mà để Lâm Diệp nhìn thấy, cả đời này anh sẽ khó thoát khỏi sự trêu ghẹo của cô.
"Diệp Diệp! Anh bắt đầu đây!"
Ai đó mồ hôi tay rịn ra như vừa rửa nước, giọng nói thoáng chút run rẩy.
Lâm Diệp khe khẽ rên "nóng", cả người đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn không thể làm gì được.
"Hàn Thuyên! Nóng quá!"
"Anh hạ nhiệt cho em đây!"
Người đàn ông ba mươi sáu tuổi, lần đầu chăm sóc người yêu, lại còn phải cởi đồ của cô nên lúng túng ra mặt.
Anh không ngừng cắn môi, lại hay lau tay vào người để trấn an.
Thật ra, đây không phải lần đầu tiên Lục Hàn Thuyên nhìn thấy cơ thể Lâm Diệp, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự tay cởi quần áo của một cô gái… còn chưa nói đến chuyện lúc này cô còn mất nhận thức hành vi dân sự.
Chẳng khác nào anh đang lợi dụng cô, dù anh và Lâm Diệp có đang yêu nhau đi nữa, trên nguyên tắc những lần nhìn thấy cơ thể cô trước đó đều có sự đồng ý của Lâm Diệp.
Bây giờ cô bất tỉnh thế này… anh có chút khó xử.
"Diệp Diệp! Anh xin lỗi, anh chỉ muốn giúp em! Không hề có ý xấu!"
Vừa cởi cúc áo thứ hai của cô, anh vừa khấn niệm câu thần chú tội lỗi trong lòng.
"Hàn Thuyên!"
"Anh biết rồi! Anh giúp em hạ nhiệt đây!"
Thẳng nam cũng thật là!
Bình thường anh với Lâm Diệp sẽ thế nào?
Cô rất hay chạm vào anh, khoảng cách thân mật đến độ khó mà giải thích, nhưng anh chưa từng cởi quần áo của cô, căn bản động tác không thể nào thành thục.
Dù có hai mươi tuổi hay ba mươi sáu tuổi, Lục Hàn Thuyên… có thể xem mình là người đàn ông độc thân hoàng kim.
Lâm Diệp là cô gái xem trọng thể diện, chuyện xấu hổ cô sẽ không làm, cả chuyện hôn anh lâu lâu còn khiến cô đỏ mặt.
Cúc áo thứ ba được cởi ra, nhìn cần cổ trắng nõn tinh tế, lại nhìn đâu đó thấp thoáng vòng một căng tròn ẩn hiện, Lục Hàn Thuyên lại loay hoay với việc làm thế nào để cởi chiếc váy này.
Anh lần mò một lúc lâu, vẫn không tìm được chỗ để cởi, mấy cúc áo ở trên chỉ là để làm kiểu cho đẹp, Lâm Diệp cài cúc là để che đi phần cần cổ, khiến cô trong bộ váy sẽ trang trọng hơn.
Nhưng...!Nhưng lúc này...!
"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên cầu cứu.
Lâm Diệp thở nặng một hơi, không mấy khả quan khi trông cậy vào cô.
Lục Hàn Thuyên lục lọi quần áo tìm điện thoại, anh lên mạng tra cứu cách Cởi quần áo phụ nữ.
Chuyện này có hơi biến thái nhưng hết cách rồi, anh phải làm vì Lâm Diệp.
Kết quả mười phút sau cũng tìm ra cách giải quyết, người ta nói cởi quần áo nếu là váy có thể kéo khóa từ phía sau, bên eo, hoặc là trực tiếp cởi ra.
Lục Hàn Thuyên lật Lâm Diệp sang một bên, anh tìm thấy khóa kéo của chiếc váy.
Ngày thường ở nhà, Lâm Diệp mặc váy không khó cởi thế này, một là váy hai dây rộng thùng thình, hai là váy mềm không phức tạp khó đoán, lại thêm việc cô không nhờ anh giúp đỡ kéo khóa bao giờ.
Đưa tay kéo chiếc khóa kéo của váy như kéo xuống gánh nặng, anh thở ra một hơi, nhìn da thịt trắng nõn cách lớp vải dần lộ ra, lưng trần mảnh mai lại đi cùng xương cánh bướm quyến rũ, Lục Hàn Thuyên vô tình nuốt nước bọt.
Yết hầu biểu tình kỳ lạ, cả ánh mắt cũng theo đó mà khác thường.
Lâm Diệp lại không hề có ý phản đối, cô đối với chuyện được Lục Hàn Thuyên cởi váy hết sức dễ chịu.
Thân thể Lâm Diệp cảm nhận được cái lạnh của điều hòa, trong khi đó Lục Hàn Thuyên đem hai bên vai áo kéo xuống.
"Diệp Diệp!" Anh kéo được một nửa, gần lộ ra nơi nhạy cảm căng đầy của cô thì bỗng nhiên dừng lại gọi một tiếng.
Lâm Diệp không có phản ứng, cơn sốt ngày một kéo dài khiến cô mê man khó phân định.
Trước mắt chỉ toàn là đêm tối bao phủ tầm mắt, đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Cô gái nhỏ loạn choạng một cách yếu ớt, muốn tìm nơi trú ngụ, muốn tìm chỗ thoát ra, nhưng không có.
Nhìn thấy một chú bướm đỏ tỏa sáng như ngọn đèn, hai chân vô thức lại bước theo.
Trong giấc mơ Lâm Diệp nhìn thấy rất rõ xung quanh chú bướm nhỏ ấy tỏa ra thủy tinh lấp lánh, bột tiên theo những lần đập cánh mà rơi rớt rồi tan biến tựa như chưa từng có.
Đi mãi đi mãi, chẳng biết là đi đến đâu.
Lâm Diệp thấy mình thoát ra khỏi bóng tối mịt mờ.
Lẩn quẩn một lúc thì phát hiện phía xa xa có