* Cảnh báo: Chương này có tình tiết 18+ không dành cho những bạn dưới 18 tuổi.
Khuyến cáo nên bỏ qua nội dung này!
***
Đi cơm thì cũng thôi đi, còn khoa trương đến độ thuê cả một phòng ăn cao cấp cho cán bộ.
Lâm Diệp ăn cơm nhưng không mấy thoải mái, lúc trước vào đội của Lục Hàn Thuyên, bữa cơm đầu tiên chính là ngồi quán nhỏ, ăn mấy món ven đường, tuy không phô trương nhưng lại cực kỳ ngon miệng.
Tư Du cảm thấy Lâm Diệp ăn không quen miệng, còn nhận ra sự khó chịu trong mấy món ăn.
"Chị Tiểu Diệp! Có phải dạ dày không tốt không?"
Lâm Diệp cho miếng rau xanh vào miệng, nghe Tư Du hỏi thì quay sang thành thật gật đầu.
Tư Du gọi Lâm Diệp không phải là chị dâu bởi vì muốn giữ kín mối quan hệ của cô và Lục Hàn Thuyên, chuyện cũng chẳng tốt đẹp gì nếu cho mọi người biết hai người đang qua lại.
Lâm Hề tỏ thái độ ra mặt, vừa gấp miếng cá vừa hất mặt sang Lâm Diệp: "Giáo sư Lâm! Khẩu vị của cô hình như rất không tốt! Nhà hàng này nổi tiếng nhất huyện Đông Xã chúng tôi, món ăn phải nói là vô cùng xuất sắc!"
"Phó cục trưởng, nếu ngon thì cô ăn nhiều một chút.
Chẳng ai tranh với cô đâu mà lo!" Tư Du tỏ thái độ bất mãn.
Không nói thì thôi, đã nói phải làm đối phương ngậm mồm.
Lâm Hề thẹn quá hóa giận, bị một câu nói túm miệng lại, đến phản bác cũng không phản bác được, giận dữ chỉ biết cúi mặt tiếp tục ăn.
Dục Minh là đàn ông, cả Lục Hàn Thuyên cũng là đội trưởng, xen vào cuộc chiến của nữ nhân chỉ khiến bản thân gây thêm phần họa.
Thôi thì, cứ để chuyện ai người ấy làm.
Lâm Diệp vẫn nể mặt cục trưởng chưa buông đũa, nhìn thấy cô gái của mình bị ức hiếp, cục trưởng đương nhiên có phần sốt sắng.
Nhưng bởi vì danh dự, cục trưởng không có lấy một lời.
Bữa cơm ăn trong không khí ảm đạm, có chút tẻ nhạt, cũng chẳng có lấy một chút gì vui vẻ.
Ra về, Tư Du mua cho Lâm Diệp hồng trà nóng uống cho ấm người, trời bắt đầu lạnh nên việc sức khỏe của Lâm Diệp phải ổn định.
Cô mà có mệnh hệ gì cả phòng điều tra chắc sẽ đứng ngồi không yên, trước khi đi Khúc Hổ còn dặn dò, nói cái gì mà sức khỏe chị dâu không tốt nên nghỉ ngơi nhiều một chút, lại còn không cho cô quá lao lực.
Tiểu Bạch cả Tiểu Hắc cũng muốn theo giúp đỡ, nhưng Lục Hàn Thuyên nói đi nhiều người quá không tốt.
Ở nhà làm hậu phương để vẹn cả đôi đường, lúc khẩn cấp cũng có thể hỗ trợ kịp thời.
Mặc dù xa về địa lý nhưng khoảng cách thông tin thì gần trong gang tấc.
Cùng Lục Hàn Thuyên trở lại xe, Lâm Diệp nhận được điện thoại.
Cô nhìn điện thoại xong, không nói không rằng đưa sang cho anh.
Anh đón máy, ấn nghe, gọi một tiếng bằng giọng hân hoan: "Mẹ!"
"Hàn Thuyên! Tiểu Diệp đâu? Hai đứa vẫn khỏe chứ? Đã ăn cơm chưa? Bao giờ thì hai đứa về?"
Dục Minh lái xe, Tư Du ngồi ở ghế lái phụ, Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên ngồi ghế sau.
Anh cả gọi phụ huynh là mẹ, phỏng chừng mối quan hệ giữa hai người đang rất tốt.
Mới đi có một hôm mẹ không nhịn được nỗi nhớ nhung con gái mà gọi điện, còn hỏi bao giờ thì về.
Bên kia điện thoại, giọng mẹ Lâm tỏ ra vui vẻ nhưng vốn dĩ có vui vẻ hay không, chắc không đoán cũng biết.
Lục Hàn Thuyên thấp giọng gọi một tiếng: "Mẹ!"
Liếc mắt sang chỗ Lâm Diệp, thấy cô tựa đầu vào cửa sổ, chẳng mấy quan tâm đến cuộc điện thoại cho lắm, anh đành phải cùng mẹ Lâm nói chuyện: "Bọn con vừa ăn cơm xong! Diệp Diệp vẫn khỏe! Hôm qua có sốt do thay đổi thời tiết, bây giờ thì không sao nữa!"
"Hai đứa phải tự chăm sóc nhau đấy, đừng ham công tiếc việc quá lại hại sức khỏe.
Chờ hai đứa về, mẹ nấu đồ ăn ngon cho nha!"
"Mẹ yên tâm! Diệp Diệp không sao, còn rất nhớ mẹ!"
Câu này mục đích chính là để an ủi mẹ Lâm.
Lâm Diệp không nghe máy của bà, đoán chừng vẫn còn để bụng câu nói lần trước, bà cũng quá khích nên mới nặng lợi.
Mẹ Lâm yên tâm cười hì hì: "Vậy nhé! Con cũng giữ gìn sức khỏe!"
"Mẹ giữ gìn sức khỏe!"
Kết thúc điện thoại Lục Hàn Thuyên đem máy trả cho Lâm Diệp, anh muốn hỏi tại sao cô không nghe máy nhưng nhìn sắc mặt Lâm Diệp không thoải mái anh lại thôi.
Lâm Diệp vươn tay nhận điện thoại, đem trả vào túi xách.
Quay trở về sở cảnh sát, bốn người vừa bước xuống xe, cục trưởng Lễ và Lâm Hề cũng bước đến.
Mấy người nhìn nhau vừa khách sáo vừa kính cẩn, thiện cảm thì không có nhưng chóng đối thì có rất nhiều.
"Đội trưởng Lục! Những gì cần phân công tôi cũng đã phân công rồi, bây giờ chắc chỉ còn chờ đợi."
Cục trưởng đi bên cạnh Lục Hàn Thuyên, hai người song song bước chân, người trên kính người dưới khiêm nhường quá mức.
Lâm Diệp đi phía sau Lục Hàn Thuyên, bên cạnh cô là Lâm Hề, độ giàu có của Lâm Hề không phải đoán là đúng mà nó thể hiện qua cả giày cao gót, túi xách, còn là son môi mà cô ấy dùng.
Nghe Lục Hàn Thuyên ở phía trước nói: "Nếu đã xong rồi thì không cần cục trưởng phải bận tâm nữa! Chúng tôi sẽ xem xét, tiến hành điều tra phá án!"
"Vậy được! Nếu cần hỗ trợ gì, cứ nói với tôi!"
Mọi người đâu đó đều giải tán, cục trưởng quay trở về văn phòng.
Phía Lục Hàn Thuyên cũng về chỗ làm việc.
Bốn người được xếp cho một phòng đầy đủ tiện nghi, có bàn làm việc lớn đủ để hội họp, có sofa để nghỉ ngơi, có cả máy pha cà phê loại tiện dụng.
Lâm Diệp kéo ghế ngồi xuống bàn, Tư Du đã nhờ được người tìm ít tài liệu vài năm gần đây của sở cảnh sát Đông Xã.
Đây là ý của Lâm Diệp, cô muốn tìm hiểu một chút về huyện nhỏ phát triển này.
Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thấy cô xem hồ sơ, Lục Hàn Thuyên bước đến ngồi xuống bên cạnh: "Em muốn điều tra chuyện gì?"
Nhìn tài liệu trên bàn, có những vụ án trong vòng năm năm, có một số khiếu nại, một vài đơn kiện, mấy tờ báo lá cải viết lảm nhảm về sở cảnh sát Đông Xã.
Lâm Diệp không giấu diếm: "Muốn hiểu thêm về nơi này một chút, anh cũng biết Đông Xã không đơn giản chỉ là một huyện!"
Với sự phát triển của Đông Xã bây giờ, đúng là không đơn giản chỉ là một huyện.
Lục Hàn Thuyên gật đầu, ngã người tựa ra lưng ghế còn tiện tay cầm lên một xấp tài liệu: "Lễ Chí Bình là người có tài, năm năm trước từng bắt giữ được tội phạm truy nã cấp quốc tế.
Đường đi nước bước ở Đông Xã, anh ta cũng dính vào không ít."
"Quyền lực của Lễ Chí Bình xem chừng còn cao hơn chủ tịch huyện!" Dục Minh nói một câu.
Tư Du kéo ghế ngồi xuống phía đối diện bàn họp, Dục Minh tựa vào thành bàn, khoanh hai tay trước ngực.
"Xem chừng có dính líu đến một vài chuyện bất chính." Tư Du nói.
Lâm Diệp gật đầu: "Chuyện Lễ Chí Bình đứng sau có khi là thế lực của Lâm Hề!"
"Chị nói phó cục trưởng Lâm đó có tài có đức gì mà chức vụ lại cao thế? Nhìn cô ta, năng lực phỏng chừng còn chẳng bằng em!" Tư Du chán ghét ra mặt.
Lâm Diệp cười: "Sao có thể đem chính mình ra so sánh như vậy, mỗi người có khả năng khác nhau.
Lâm Hề thông minh là thật, nhưng kỹ năng không có."
"Em thấy cô ta kỹ năng làm màu rất cao cấp!"
"Em ghen tị sao?" Lâm Diệp trêu chọc.
Tư Du bĩu môi: "Em mới không thèm ghen tị!"
************** dẫy phân cách khuyến cáo các bạn nhỏ không đọc phần dưới ************************
*Lưu ý: Từ đây là bắt đầu có tình tiết nhạy cảm, 18+
Tại phòng làm việc trên tầng hai của Lễ Cảnh Bình, căn phòng sáng ánh nắng với cửa phòng đóng chặt, rèm cửa sổ đối diện hành lang cũng kéo xuống.
Bên trong căn phòng thoang thoảng mùi hoan lạc, lời trách móc xen vào trong tiếng rên rỉ.
Lễ Chí Bình cảnh phục sáng ngời sạch sẽ, chỉnh tề từ trên xuống dưới chỉ có cô gái ngồi ở trên người là không đoan trang hiền thục.
Hai người dính vào nhau như hai cái nam châm khác cực, khác với sự mạnh mẽ của Lễ Chí Bình, Lâm Hề cả gương mặt đỏ hồng, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông gắt gao bám vào, yếu ớt lên xuống trên nơi mạnh mẽ nam tính.
"Tiểu tao hóa! Em nói xem, sao em lại không biết thức thời như vậy hả?"
Lễ Chí Bình ôm eo cô gái, đồ trên người cô đã cởi một nửa, áo cởi hai cúc lộ ra một bên căng tròn vừa trắng vừa sáng, ở dưới là đùi non chẳng mặc thứ gì.
Dưới chân ghế là váy ngắn mà cô ta mặc ban sáng, còn có một chiếc quần lót màu trắng ở trên bàn làm việc của Lễ Chí Bình nằm bất động.
Lâm Hề kích động kêu lên, khó chịu cùng cảm giác khoái lạc đánh bay mọi thứ, yêu kiều nũng nịu: "Em...!Ưm… Em chính là như vậy.
Anh nói Lâm Diệp cô ta...!Lấy tư cách gì, mà trách mắng em trước mặt mọi người..."
"Cô ta dù sao cũng là người được đề cử của Trung ương, em nếu không muốn mất việc tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời!"
"Ưm..." Lâm Hề kêu lên một tiếng khi người đàn ông ấn sâu mãnh thú hung bạo vào nơi tư mật của cô làm mãnh thú lớn nóng bỏng của anh như ngựa hoang thoát cương chèn ép cơ thể mềm mại.
"Đừng...!Đừng..." Khi kịp phản ứng lại, người đàn ông đã trút một lượng lớn tinh hoa vào trong.
Thấy dáng vẻ rối rít của cô, Lễ Chí Bình nắm càng chặt cô gái lại, ép cô đón nhận hết nòi giống của mình.
Lâm Hề gục lên