Dục Minh cùng Tư Du, Thẩm Hoàng cùng Ngô Chí ngồi chung một bàn, mỗi cặp một ghế, chờ đợi Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp.
Chỉ mới ba giờ chiều nên khách ở đây không đông lắm, quan sát cũng thuận tiện hơn.
Tư Du nhận được điện thoại của Lâm Diệp, không phải cuộc gọi mà chỉ là tin nhắn.
Lâm Diệp gửi dòng tin nhắn đơn giản: "Chị và đội trưởng sẽ lên tầng, mọi người ở dưới nhớ cẩn thận!"
Sau đó Tư Du đánh ánh mắt nhìn ra bên ngoài, Lâm Diệp được Lục Hàn Thuyên ôm trong ngực, lôi kéo nhau đi vào trong.
Tư Du nhẹ huých vai Dục Minh, nháy mắt để anh ấy nhìn đến chỗ đội trưởng và Lâm Diệp.
Mấy người hiểu ý đảo mắt theo, thấy một cô gái váy áo hở hang, chân đi giày cao gót bước đến, đứng đối diện Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên lại nở nụ cười rất chuyên nghiệp.
Họ nói gì đó, mấy người ở xa không nghe được, sau đó cô gái kia đưa hai người vào thang máy, lên tầng.
Dục Minh cười ha hả điệu bộ hài lòng với cách làm của đội trưởng, trông anh bình thường lạnh lùng nhưng không ngờ lại cao tay như vậy.
Tư Du lườm Dục Minh, anh ngẩng ra: "Em lườm cái gì hả?"
"Anh đang có suy nghĩ xấu xa chứ gì? Đội trưởng và chị Diệp đang làm nhiệm vụ, không có chơi bài như anh vẫn tưởng đâu!"
Dục Minh nhún vai: "Làm sao anh biết được!"
Thẩm Hoàng nhìn hai người đối diện, nghi ngờ: "Hai người họ thật sự có thể cùng hợp tác sao?"
Tư Du gật đầu.
Dục Minh nhướng mắt: "Sao vậy?"
Ngô Chí lúc này mới lên tiếng, giọng nói đầy kiên dè: "Hai người họ nhìn thế nào cũng không giống một đôi!"
Tư Du ngây ra, Dục Minh cũng cứng đờ người.
Đến khi hai người phản ứng lại với hai gương mặt ngờ vực đối diện, một tràng cười không nhịn được mà nổ ra.
Dục Minh nhảy sang chỗ Thẩm Hoàng, vỗ vai anh ta vừa nói: "Cậu chỗ nào thấy hai người họ không phải?"
Ngô Chí nhận xét: "Cô giáo sư Lâm đó, rất kiêu ngạo, còn thích chèn ép người khác.
Còn đội trưởng Lục, nói thế nào cũng là người nghiêm khắc, còn vì sức ép của giáo sư Lâm quá lớn nên cả ngày cứ nhẫn nhịn chịu đựng!"
Dục Minh bật cười, Tư Du đưa tay che miệng.
Ngô Chí ngẩng ra, tưởng mình nói không đúng.
Thẩm Hoàng nghe Ngô Chí nói đúng ý mình liền gật đầu phụ họa.
"Không phải sao?" Thẩm Hoàng cứ như con ếch vừa ngôi ra khỏi đáy giếng nhỏ bé của mình, gương mặt ngây thơ trông rất buồn cười.
Dục Minh vỗ vỗ vai anh ta, gật đầu cười khoái chí: "Đúng, đúng! Các cậu nói đúng rồi! Cô giáo sư Lâm đó đúng là không phù hợp với đội trưởng Lục chút nào! Haha..."
***
Trong thang máy Lâm Diệp tựa người vào thành kim loại sau lưng, lạnh đến mức cô cũng phải rùng mình.
Nếu đã diễn đương nhiên phải diễn cho tới, Lục Hàn Thuyên ở trước mặt cô gái nóng bỏng mặc thiếu vải kia, không hề xấu hổ mà cởi áo của Lâm Diệp, anh ở trên cúi đầu hôn xuống.
Để ý thấy trên ngực trái của cô gái kia có đeo một cái bảng tên, đi kèm là chức vụ.
Lục Hàn Thuyên sẽ không làm bừa nếu không nhìn thấy mấy chữ Quản lý vừa to vừa rõ trên đó.
Lâm Diệp cũng không từ chối, phối hợp rất nhịp nhàng.
"Ưm...!Ông chủ Lục...!Có người kìa..." Lâm Diệp ôm cổ Lục Hàn Thuyên, giọng nói vừa ngọt vừa mềm mại, đến cả cô gái nóng bỏng kia cũng vì tiếng rên khẽ của cô mà muốn nhũn ra.
Lục Hàn Thuyên cười tà, giọng anh lưu manh rõ rệt, thanh âm trầm ấm ngây ngất: "Đừng để ý, chỉ cần quan tâm người đang làm em là được!"
Diên Cẩm Nhu không phải chưa từng gặp khách đến vui vẻ nhưng Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp là cặp tình nhân đẹp nhất mà cô ta từng thấy.
Không những nghĩa đen mà cả nghĩa bóng đều đúng trong hoàn cảnh này, Lâm Diệp xinh đẹp động lòng người, nhờ công sức va chạm thân mật của Lục Hàn Thuyên mà da thịt cô ửng hồng mỹ lệ.
Làn da trắng mịn màng, thêm sắc vóc hoàn hảo, từ vòng một, eo cho đến vòng ba, mọi thứ đều nữa kín nữa hở cực kỳ quyến rũ.
Lâm Diệp tuy không mặc váy hở nhưng lại thể hiện được sự lẳng lơ chuyên nghiệp, Diên Cẩm Nhu nhìn thấy chỉ có thể nhận định Lâm Diệp là tình nhân lâu dài của ông chủ Lục.
"Á...!Đừng cắn..." Lâm Diệp kêu lên một tiếng.
Lục Hàn Thuyên ngẩng đầu lên, Diên Cẩm Nhu cũng vì tiếng la hét của Lâm Diệp mà xoay đầu nhìn lại.
Trên ngực phải của Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên hôn rất nhiều dấu đỏ, có một dấu cắn rất dứt khoát màu đậm hơn.
Diên Cẩm Nhu không nghi ngờ gì, lập tức xoay đi để đôi nam nữ tiếp tục công việc.
Váy trên người Diên Cẩm Nhu là đồng phục, nhưng cô ta đã tái tạo nó, chân váy ngắn củn gần như là lộ ra mông, áo cắt ngắn hở bụng, cổ áo để hở khe rãnh sâu, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng tinh xảo, mặt dây chuyền đính một viên kim cương màu xanh rất giá trị.
Tóc cô ấy búi cao, lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp, nét tinh xảo vừa đúng chuẩn một mỹ nhân.
"Anh cắn người ta, xấu tính quá đi!" Lâm Diệp bĩu môi, cố ý giận dỗi rồi đẩy Lục Hàn Thuyên ra.
Anh luồn tay vào trong chân váy của Lâm Diệp, kéo bàn tay áp lên mông cô, bóp mạnh một cái, anh gằn từng chữ: "Tiền anh bỏ ra cho em còn ít sao? Chỉ cắn một cái, đã không chịu rồi?"
Hai