Bóng người cao lớn bước vào, đám người bên ngoài cũng nép sang một bên nhường đường.
Lâm Diệp nhìn người đàn ông hai mắt sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng mím lại rất nghiêm khắc.
Trên người là âu phục đắt tiền, còn choàng thêm một chiếc áo dạ dài qua gối.
Vest đen, giày đen, sự thâm thúy ăn sâu vào trong máu.
Hắn...!Nhìn thế nào cũng khiến người ta nảy sinh áp lực, vô hình Lâm Diệp nắm chặt tay Lục Hàn Thuyên.
Diên Cẩm Nhu bước đến bên cạnh, cúi đầu cung kính gọi một tiếng: "Chủ nhân!"
Lục Hàn Thuyên không tỏ thái độ với người đàn ông, chờ khi hắn bước đến cùng với hai người tạo thành một khoảng cách vừa đủ.
"Lâu ngày không gặp! Đội trưởng Lục!" Người đàn ông đưa tay, vươn đến chỗ anh muốn bắt tay.
Lời chào hỏi này, một chút cũng không cho Lục Hàn Thuyên mặt mũi.
Lâm Diệp ngẩng ra.
Cả đám người Diên Cẩm Nhu cũng không dám tin, người mà họ đang nói chuyện lại là cảnh sát.
Lục Hàn Thuyên thế mà lại cười, đưa tay đón lấy bàn tay người bạn lâu ngày mới gặp.
"Lâu ngày không gặp! Đại tá Quân!"
"Còn tưởng là ai muốn làm khó tôi, không ngờ lại là cậu!" Quân Kỳ cười nói.
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Tìm chỗ nói chuyện đi!"
"Anh cả!"
Dục Minh lúc này mới lên đến, thấy đám người bao vây Lục Hàn Thuyên ở bên trong thì hối hả gọi giật.
Một bước xông vào trong, cả Tư Du, Thẩm Hoàng cùng Ngô Chí cũng tiến vào bảo vệ.
Cả đám người làm thành một hình dạng vây bắt trông rất buồn cười, Dục Minh hỏi Lục Hàn Thuyên có sao không, anh lắc đầu.
Tư Du sờ Lâm Diệp xem có chỗ nào bị thương không, Lâm Diệp cũng lắc đầu.
Cho đến khi Dục Minh thấy Quân Kỳ, cả người ngay chốc lát hóa đá.
"Quân...!Quân Kỳ?"
"Cậu gọi tôi là gì hả?" Quân Kỳ cười, liếc Dục Minh một cái.
Dục Minh chớp chớp mắt: "Anh ở đây làm gì?"
"Giúp mọi người tra án!"
"Hả?"
"Cái gì?"
Mấy tiếng kêu bất ngờ vang vọng khắp căn phòng.
Lục Hàn Thuyên cười, Quân Kỳ cũng cười.
Lâm Diệp là không có biểu hiện, từ đầu đến cuối chỉ biết cô đang được Lục Hàn Thuyên ôm vào.
Sao mọi chuyện lại thành thế này?
Tiếp theo đó...!
Quân Kỳ bảo Diên Cẩm Nhu chuẩn bị một phòng trà, mời mọi người đổi sang nơi khác nói chuyện.
Lúc hắn liếc sang Lâm Diệp nụ cười trên môi rất rạng rỡ, Lâm Diệp thấy nụ cười đó chế nhạo nhiều hơn là dịu dàng.
Phòng trà ở tầng trên cùng của tòa nhà lớn, có ánh sáng trắng, không còn màu sắc tối âm u đáng sợ ở dưới.
Trà cũng là loại thượng hạng, Lâm Diệp được Diên Cẩm Nhu rót cho một cốc.
Lại quay sang rót cho mấy người bạn đi cùng một cốc.
"Chủ nhân, tôi đi trước!" Diên Cẩm Nhu nói xong, lập tức rời khỏi.
Quân Kỳ cũng không giữ người lại, để cô gái kia đi.
Uống xong ngụm trà, hắn mới nhìn Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp: "Nhóm các cậu đang điều tra vụ án liên hoàn của Đông Xã có đúng không?"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Cậu có tin tức gì không?"
"Tôi nhận lệnh một tháng trước, chuyển đến đây cũng chỉ nghe loáng thoáng.
Theo điều tra, chắc là có những thứ mọi người sẽ cần!"
Quân Kỳ đặt tách trà trên tay xuống bàn, chống tay đẩy người đứng lên.
Dáng dấp cao lớn mang theo quyền lực, nhìn liền biết đối phương là người có địa vị, có gia thế.
Họ Quân trong xã hội không nhiều, Lâm Diệp nhớ Quân Lăng - ông chủ ngành dầu khí thế giới cũng họ Quân.
Người đàn ông họ Quân này, chắc không phải cũng là người của dòng dõi Quân Gia.
Trên ngón tay giữa của hắn có đeo một chiếc nhẫn hình thú, một con rắn với hai mắt đỏ.
Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên, anh lúc này mới nhìn đến cô: "Chưa nói với em, cậu ấy là bạn đại học của anh! Quân đội và cảnh đội là cùng nhau học một sân thể thao."
Lâm Diệp gật đầu.
Lục Hàn Thuyên vuốt tóc cô gái nhỏ, thấy cô không có biểu hiện thoải mái, anh chỉ cho rằng Lâm Diệp bất ngờ.
Thấy cô lại cúi mặt uống trà, đồng thời Quân Kỳ đi đến mang cho họ một tập tài liệu tổng hợp rất dày.
"Đây là mọi thứ tôi có! Cậu mang về nghiên cứu, cần gì thì gọi cho tôi!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu cảm ơn, không tiện ở lại lâu vì cũng quá giờ cơm tối.
Quân Kỳ định mời cơm nhưng Lục Hàn Thuyên thấy sắc mặt Lâm Diệp không khỏe đành từ chối, hẹn hôm nào có thời gian thì cùng nhau ăn.
Người bạn cũng không kì kèo thêm còn cho người tiễn nhóm người, Lâm Diệp lúc ra về có xoay đầu nhìn lại.
Quân Kỳ đang đưa tay vẫy chào họ, khi cô quay đi, cửa phòng cũng vừa vặn đóng lại.
Người đàn ông duy nhất trong căn phòng ấy nở nụ cười mỉa mai, thốt ra một câu thật nhẹ: "Càng ngày càng thú vị!"
Sau đó hắn tựa lưng vào ghế, toàn thân thả lỏng như chẳng có vướng bận nào.
Ưu nhã, thanh lịch, điềm đạo và thâm thúy, chính là những tốt chất cao quý nhất của một người đàn ông.
***
Cơm tối chọn một quán ven đường, ăn xong ai cũng trở về chỗ của mình.
Lâm Diệp buổi tối ăn nhiều hơn, giống như quán vỉa hè khiến cô dễ chịu hơn ăn nhà hàng sang trọng.
Tư Du và Dục Minh về phòng của mình, Lâm Diệp cùng Lục Hàn Thuyên cũng về phòng của hai người.
Cả buổi Lâm Diệp nói rất ít, từ khi thấy anh nói cười với Quân Kỳ cũng là lúc cô trở nên khác thường.
Lục Hàn Thuyên đóng cửa phía sau lưng, cạch một cái đã đem hai người khóa lại trong không gian riêng.
Không khí trong căn phòng ấm áp điều hòa, da thịt Lâm Diệp mát lạnh khó cưỡng, Lục Hàn Thuyên bước mấy bước đi đến, vòng tay ôm lấy Lâm Diệp từ phía sau: "Sao vậy? Em cả buổi cứ lầm lì không nói, anh sẽ rất lo lắng!"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không có gì! Em chỉ đang nghĩ, sao lại trùng hợp thế thôi!"
Cả người nhỏ nhắn tựa vào anh, vòng tay lớn ôm cô đến bên cửa sổ, trong hơi ấm nam tính pha loãng mùi mộc hương của anh, cô hít sâu một hơi tham lam sự dịu dàng anh trao
"Em nói Quân Kỳ sao? Cậu ta vừa đến một tháng, so với thi thể của những nạn nhân kia, thời gian quá ngắn!"
"Anh ta là gì của Quân tiên sinh?" Lâm Diệp không khỏi nghi ngờ.
Lục Hàn Thuyên cũng không giấu, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quân Kỳ là con nuôi của Quân tiên sinh! Từ nhỏ, Quân Kỳ đã rất thông minh, cũng rất biết cầu tiến."
"Hai người rất thân thiết!"
"Phải! Bọn anh từng học chung mẫu giáo, tiểu học, cấp hai.
Sau đó thì không gặp nhau nữa, cậu ấy về Mỹ, đến đại học thì tình cờ gặp lại ở sân thể thao."
"Tính ra, các anh rất có duyên!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu.
Hai người đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra sắc trời đầy sao bên ngoài khung thủy tinh sạch sẽ.
Ở trên, màu đen bao trùm thành phố.
Ở dưới, đèn neon đủ màu khoe sắc.
Tịch mịch âm u nhưng lại huyền diệu đến lạ thường.
"Đi tắm thôi!" Lục Hàn Thuyên nhỏ giọng bên tai Lâm Diệp.
Hơi nóng của anh phả nhẹ lên vành tai, rơi rác ra sau gáy nhỏ.
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông như muốn đoạt mạng Lâm Diệp, lời nói câu dẫn mang theo