Nắng vàng vừa lên sau làn mây, xuyên qua rèm cửa tơ tằm kéo kín cửa sổ sát sàn.
Trên giường lớn màu trắng sạch sẽ, chăn gối xộc xệch rối um.
Lâm Diệp vẫn ngủ, vừa ôm chăn vừa say sưa đắm chìm trong mơ mộng giường chiếu.
Lục Hàn Thuyên đã dậy từ sớm, cũng thay xong một bộ quần áo thể thao, thoạt nhìn màu xanh đen kia thật quá sạch sẽ, quá nam tính.
Chỉ mới năm giờ hơn, vẫn còn quá sớm để Lâm Diệp ngủ thêm một lúc.
Lục Hàn Thuyên gọi bữa sáng mang thẳng lên phòng, tầm độ nửa tiếng đã có người ấn chuông cửa.
Anh đi ra mở, để nhân viên mang đồ ăn vào, trước khi cho vào còn căn dặn đừng lớn tiếng, anh sợ cô mèo nhỏ lười biếng bị đánh thức.
Chờ họ làm xong việc của mình rời đi, Lục Hàn Thuyên lúc này mới tiến đến bên giường, anh ngồi ở mép giường khiến một bên lún xuống.
Lâm Diệp vẫn không có ý định thức giấc, vén chăn chui vào Lục Hàn Thuyên kéo thân thể nhỏ vào người mình, tùy tiện kiểm tra thân thể trong chăn.
"Ưm..."
Ai đó sợ trúng chỗ không nên sờ làm Lâm Diệp không nhịn được rên lên một tiếng, Lục Hàn Thuyên hài lòng đến đáy mắt cũng đông đầy tình cảm.
"Diệp Diệp! Dậy đi em!"
Lâm Diệp rất mệt, không muốn dậy chút nào.
Đêm qua, Lục Hàn Thuyên chào hỏi cũng quá mức nhiệt tình, Lâm Diệp đến khuya vẫn còn bị dọa sợ.
Cô khó khăn lắm mới ngủ được, không dễ gì mới yên tâm vào giấc, còn chưa sáng, anh đã một hai muốn cô rời giường, đây là điều không thể.
"Bảo bối nhỏ! Dậy đi em!"
Lục Hàn Thuyên lại lần nữa gọi cô mèo lười.
Lâm Diệp hất tay anh ra, kéo chăn tiếp tục ngủ.
"Có dậy không? Dậy chào em trai của anh chút đi!" Lục Hàn Thuyên cười tà, thanh âm trầm ấm lọt vào tai Lâm Diệp.
Lâm Diệp nghe hai từ em trai, đại não chẳng hiểu thế nào lại gửi cho cô tín hiệu không an toàn.
Ba giây sau đó, Lâm Diệp mở to hai mắt, cô ba bước liền ôm chăn nhào xuống giường, một sự hoảng hốt khi còn chưa tỉnh ngủ khiến cô ngã đập xuống tấm chăn rớt dưới sàn.
Lục Hàn Thuyên bật cười vì dáng vẻ sợ tội bỏ trốn của Lâm Diệp, anh bò sang, lại bước xuống giường nhẫn nhịn đi đến bế cô lên.
Lâm Diệp thấy anh mặc đồ thể thao, cả người tỏa hương sạch sẽ, gỗ mộc là mùi hương đặc trưng của anh, cơ hồ lại thúc đẩy cơn buồn ngủ của cô.
Ngáp ngắn một hơi không cưỡng lại được, khóe mắt Lâm Diệp rịn ra chút nước mắt, Lục Hàn Thuyên nhíu mày ra lệnh: "Không được ngủ nữa đấy!"
Lâm Diệp lười biếng vươn vai trên tay anh, Lục Hàn Thuyên đỡ cô, chịu sức nặng thân thể Lâm Diệp để cô ưỡn người một cái.
"Đội trưởng cũng mạnh mẽ quá đi! Không cảm thấy em nặng sao?"
Lục Hàn Thuyên lườm nguýt: "Với cơ thể 48 cân của em, một ngón tay anh cũng có thể nhấc lên."
Lâm Diệp cười hì hì, vươn người lên cổ anh tham lam hít: "Thơm quá! Em cũng muốn!"
"Em cũng thơm mà!"
"Nhưng em thích mùi của anh!" Lâm Diệp không giấu diếm, nói lên sự thích thú của mình với cơ thể anh.
Chẳng biết ngày trước mẹ Lục lúc mang thai anh có dùng thuốc hay thực phẩm hỗ trợ gì không, nhưng da thịt Lục Hàn Thuyên phải nói là thơm đến kì lạ, anh có mùi gỗ, thoang thoảng là mùi sơn trà đậm vị nam tính.
Cô không thích đàn ông dùng nước hoa cho lắm, Lục Hàn Thuyên thật khéo lại không đam mê những thứ đó.
Anh tự nhiên, mang đến cảm giác mát lạnh đến độ sảng khoái.
Lại vừa mới tắm, buổi sáng nằm trong vòng tay anh thật dễ chịu.
"Tắm rửa ăn sáng, sang gọi Dục Minh và Tư Du đi tập thể dục!"
Lâm Diệp buồn bực, treo ở trên người anh như con lười: "Đã bảo không muốn mà!"
"Không muốn cũng phải muốn!" Lục Hàn Thuyên răng đe.
Anh vì cô gái này mà hao tâm khổ tứ, sức khỏe cô căn bản không thể cùng anh phấn đấu cho tương lai, bây giờ cũng còn trẻ, hoạt động một chút cũng không sao.
Lâm Diệp ấy à, bản tính trời sinh là tham lam, ham tiền, lười biếng, lại thích dùng nhan sắc dụ dỗ những thành phần dễ mềm lòng như Lục Hàn Thuyên, bướng bỉnh của cô nói không chừng có thể đem đi luyện thành đan dược.
"Hàn Thuyên!"
Vẫn muốn kì kèo để anh cho ở nhà.
Lục Hàn Thuyên nhìn cô chằm chằm, hai mắt anh nghiêm túc, muốn nhìn xuyên qua cô.
Lâm Diệp chột dạ, bĩu môi đầy bất mãn: "Hàn Thuyên!"
"Diệp Diệp! Ngoan đi em!"
"Không muốn!"
"Em không cần hoạt động nhiều, chỉ cần cùng anh chạy bộ một chút.
Công viên buổi sáng không khí cũng dễ chịu, em thế này vừa về thành phố lại bệnh nữa cho xem!"
"Khi nào về hẳn tính!"
Cô thật sự không thích tập thể dục, môn thể thao mất sức đổ mồ hôi kia, nói thế nào cũng không tốt.
Lục Hàn Thuyên hết nói nổi, anh tự hỏi cô nhóc này làm sao qua được môn thể dục ở