Chạy bộ xong bốn người không biết nên làm gì nữa, Lâm Diệp nói muốn về phòng tắm qua rồi mới đến Sở cảnh sát.
Lục Hàn Thuyên cũng đành thôi, cô gái nhỏ này xem trọng hình thức cho nên anh cũng chẳng thể để cô qua loa xuất hiện trước mặt người ta.
Đang dạo bộ ra cổng thì phía sau vang lên tiếng mắng chửi, giọng một bà cụ xé tan không khí im lặng của công viên.
"Đám trẻ bây giờ chẳng hiểu ăn học kiểu gì, rác không phải tiền nên muốn vứt đâu là vứt.
Khổ thân bà lão này, dọn ngày dọn đêm, dăm ba bữa lại đến vứt.
Ôi thối thì thôi rồi, vậy mà còn chẳng biết thương tiếc! Chả hiểu bố mẹ giáo dục kiểu gì, chỉ dạy ra một đám hư hỏng."
Lâm Diệp liếc mắt nhìn lại, Lục Hàn Thuyên cũng dừng bước xoay đầu.
Đập vào mắt họ chính là hình ảnh bà cụ tóc hoa râm búi cao, đeo một cái khẩu trang, trên người mặc đồ lao công quét dọn, tay cầm theo một cây móc để moi rác ở chỗ khó lấy.
Trong một đám cây rậm rạp xanh um, nếu không để ý sẽ không thấy túi rác nằm ở đó, bà cụ chắc là đã sớm quen với chuyện rác được vứt bừa trong đó.
Bà kéo ra ngoài một cái túi đen, lại kéo thêm ba bốn cái túi đen khác.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu bên trong cái bọc kia không chảy ra nước, thứ nước vàng đỏ xanh đen không rõ ràng, nhưng màu đỏ tựa máu kia thì cứ liên tục chảy ra ngoài qua lỗ thủng, thêm vào đó cả đám ruồi tụ tập vì mùi ôi thối.
Mùi thối tỏa ra khắp nơi như mùi xác chết, Lục Hàn Thuyên và Dục Minh nhìn một cái liền hiểu nhạy bén chạy đến.
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, xong cũng vội vàng đuổi theo.
Khi bà cụ còn chưa gắp mấy túi rác bỏ vào xe đẩy, Lục Hàn Thuyên và Dục Minh đã tiến đến.
"Cảnh sát!" Dục Minh đưa ra bản tên.
Bà cụ bất giác giật mình: "Các...!Các cậu..."
"Bọn cháu chỉ kiểm tra thôi! Bà đừng sợ!" Dục Minh an ủi bà cụ để Lục Hàn Thuyên tiến đến dùng cây gắp trên xe đẩy rác đến mở từng túi rác màu đen.
Lâm Diệp và Tư Du chạy đến nơi, hai cô gái dìu bà cụ đến băng ghế ngồi chờ.
Lúc Lục Hàn Thuyên mở túi rác ra, mùi thối càng bốc lên nồng nặc, người qua đường ai nấy cũng đều đưa tay bịt mũi.
Có người còn bảo, "Ai lại đi vứt xác động vật thế kia!".
Lục Hàn Thuyên nhìn Dục Minh, ánh mắt nghiêm túc: "Gọi cho Thẩm Hoàng, bảo cậu ta gọi người tới!"
Dục Minh gật đầu liền rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Hoàng, nói sơ bộ thì Thẩm Hoàng cũng hiểu.
Mọi người hiếu kỳ muốn xem rốt cuộc những thứ kia là gì, nhưng để tránh có quá nhiều người sẽ gây ra hệ lụy.
Lục Hàn Thuyên đem mấy túi rác bỏ lên xe đẩy ra, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
Dục Minh giải tán mọi người.
"Bà ơi! Ngày nào bà cũng dọn vệ sinh ở đây ạ?" Lâm Diệp ân cần hỏi thăm, mắt cô nhìn từ đường trái đến đường phải.
Bà cụ không hiểu chuyện gì, biết hai cô gái cũng là cảnh sát nên gật đầu: "Phải! Tôi dọn vệ sinh ở đây cũng gần nửa đời người rồi! Hôm nay cũng là ngày tôi dọn!"
"Bình thường vẫn thấy rác ở đó sao?" Lâm Diệp lại hỏi.
Cụ bà gật đầu, tức giận đấm mạnh lên chân: "Cái lũ khốn đó thật là quá quắc, mấy người dọn vệ sinh trước tôi, cũng chưa từng có thứ rác bẩn như vậy.
Nhưng mà cứ là tôi dọn, sẽ dọn ra được mấy thứ dơ bẩn muốn ói chết đi được!"
Cũng tức là, những người dọn vệ sinh kia không dọn đúng ngày vứt rác.
Bà cụ này, lại luôn dọn trúng ngày vứt những thứ rác có mùi đó.
Đây không thể là tình cờ.
Lâm Diệp cười nói: "Bà ơi! Bà có thấy hai người đàn ông ở kia không?"
Bà cụ nheo mắt lại, khó khăn gật đầu: "Thấy!"
Lâm Diệp: "Thấy rõ không ạ?"
Bà cụ nheo nheo mắt, lát sau bà lắc đầu: "Không rõ! Tôi nhìn lâu, mắt liền đau lắm, tuổi già rồi mắt cũng kém đi nhiều! Sao thế? Hai cậu đó làm sao à?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không sao ạ! Chỉ hỏi bà chút chuyện thôi! Bà sống gần đây chứ ạ?"
"Tôi ấy à! Phải băng qua con đường này, sang bên kia, đi bộ hơn trăm mét, lại sang đường, chính là nhà tôi!"
"Vậy...!Bình thường bà đi làm lúc mấy giờ?" Tư Du hỏi.
Bà cụ suy nghĩ rồi đáp: "Bình thường á hả, tôi đi làm lúc năm giờ sáng.
Dọn xong là vừa kịp về nhà nghỉ trưa!"
Tư Du lại hỏi: "Một ngày bà làm bao nhiêu tiếng? Có phải trực đêm không?"
Bà cụ lắc đầu: "Không phải trực đêm! Tôi già rồi, còn trực đêm cái gì! Nhưng mà tôi phải làm nhiều hơn người ta một tiếng, nhưng mà không bị bạc đãi đâu, tiền lương của tôi hơn người khác 1 triệu lận đấy!"
Tư Du gật đầu, hỏi thêm mấy câu trong khi đó Lâm Diệp đã đi đến chỗ Lục Hàn Thuyên.
Hai người đàn ông đứng cách họ không xa, nhưng bà cụ đã không nhìn thấy.
Mắt bà yếu như vậy, rõ ràng đây là điều có lợi cho những việc xấu.
Nhìn Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên liền biết cô muốn hỏi gì, anh chờ cô đi tới mới thấp giọng nói đủ cho hai người nghe: "Là nội tạng!"
"Đầy đủ sao?" Lâm Diệp không biểu cảm, sắc mặt bình thường tĩnh lặng, dưới ánh nắng cô càng tỏa ra nét xinh đẹp của một đóa hoa anh đào.
Lục Hàn Thuyên gật đầu, cô gái nhỏ không nói gì.
Cô xoay đầu nhìn Dục Minh: "Liên hệ quản lý công viên, tôi có vài chuyện muốn hỏi!"
"Bây giờ sao?"
"Bây giờ!"
"Được! Tôi đi tìm người đến cho cô!"
Dục Minh đi rồi, Lâm Diệp cùng Lục Hàn Thuyên đến chỗ Tư Du, cô ấy cũng vừa hỏi xong mấy câu.
Cụ bà nhìn Lục Hàn Thuyên lại quay sang nhìn Lâm Diệp, ánh mắt run lên: "Cô cậu cảnh sát...!Tôi có thể đi được chưa?"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được rồi ạ!"
Bà cụ gật đầu cảm ơn rồi đứng lên, đi khỏi phạm vi của mấy người họ.
Lâm Diệp ngồi xuống bên cạnh Tư Du, việc cần làm đầu tiên là tìm điện thoại.
Tư Du nói: "Bà cụ không có liên quan gì về vụ án! Mấy lần trước đó, cũng tìm được một vài thứ giống như vậy!"
Tay Tư Du chỉ về phía xe đẩy rác, Lục Hàn Thuyên gật đầu.
Tư Du lại nói: "Xong bà ấy cứ tưởng xác động vật chết hay phế phẩm của nhà nào đó, cũng dọn dẹp ngoài ra không có ai nghi ngờ."
Điện thoại Lâm Diệp đang lướt vài thứ linh tinh, bỗng nhiên vang lên tiếng gọi, nhịp nhạc giao hưởng dễ chịu lại êm đềm.
Nhìn thấy số điện thoại của Lâm Hạo, Lâm Diệp mới bắt máy: "Chị đây!"
"Chị! Em có một chuyện muốn hỏi chị!"
"Hỏi đi!"
"Chị không bận chứ? Em không làm lỡ việc của chị chứ?"
Lâm Diệp cảm thấy Lâm Hạo thật kỳ lạ, tự nhiên lại nghiêm túc thế này đến người chị gái cũng thấy không quen.
"Có gì thì nói đi!"
"Haha...!Em nói chị đừng tức giận nhé!"
"Rốt cuộc là em làm sao?"
"Em...!Em không làm sao cả! Chỉ là...!Chân của em thì có sao! Nhưng em không dám nói với mẹ, thời gian tới em đến nhà chị sống vài hôm!"
"Em...!Em nói cái gì?" Lâm Diệp tưởng mình nghe lầm.
Lâm Hạo cười hì hì: "Hôm nay em ra đường, chẳng may đụng xe.
Người ta là thân con gái không sao thì không có gì nói.
Còn em, em bị gãy chân nhưng không nặng lắm!"
"Không nặng lắm của em chính là sao hả?"
"Thì chính là...!Em vẫn hoạt động đi lại bình thường, có điều… Em không thể về nhà được, chị cũng biết mẹ mà nhìn thấy chân em, nữa tháng em cũng không ra được khỏi nhà!"
"Em ở một nhà, mẹ ở một nhà, ai chăm sóc mẹ?"
"Em sẽ liên tục gọi điện!"
Lâm Diệp lắc đầu rầu rĩ: "Em làm sao thì làm, có chuyện gì chị sẽ hỏi tội em!"
Lâm Hạo liên tục gật đầu: "Cảm ơn chị!"
Trước khi tắt điện thoại, Lâm Diệp còn bảo Lâm Hạo chụp ảnh cái chân bị thương gửi sang cho cô.
Sau đó, cô lại gọi cho mẹ.
Nhưng còn chưa kịp gọi thì đội người Thẩm Hoàng đã đến, Lâm Diệp đành để việc đó lại sau.
"Đội trưởng! Giáo sơ Lâm! Tôi đưa người đến!" Thẩm Hoàng chào hỏi lịch sự.
Lục Hàn Thuyên phân chia công việc, hiện trường là phạm vi túi rác kia.
Sau đó dưới hõm đất gần đó cũng