Lâm Diệp thay xong bộ quần áo của người dân làng chài, chỉnh trang lại ít tóc tai, nhìn mình trong gương của nhà vệ sinh công cộng hồi lâu.
Còn đưa tay véo hai má cho đỏ lên như bị hốc nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tỉnh lại ửng hồng hai má nhìn rất đáng yêu, xét về tuổi tác có thể nói cách ăn mặc này khiến Lâm Diệp không lếch thếch, nhếch nhác mà còn trẻ ra nhiều tuổi.
Độ mười lăm phút sau khi mọi thứ chuẩn bị xong cô mới mở cửa đi ra, bước chân Lâm Diệp hướng đến vùng chợ chuyên buôn bán hải sản vừa đánh bắt cập bến đưa vào bờ.
Nhìn cô gái nhỏ trông khá non nớt, ngư dân liền nhận ra cô không phải người của vùng đất biển trù phú này.
Gương mặt xinh đẹp có chút non nớt, ánh mắt tìm kiếm cầu cứu rất đáng thương.
Lại là những con người nhiệt tình và rộng lượng như biển cả, đại dương sẽ thật tự hào khi chính nó đã bằng một cách kỳ dịu nào đó nuôi lớn tâm hồn và thân thể những con người làn da rám nắng này.
Lâm Diệp bước đến, chân không mang giày, đi những bước chân trần trên nền cát nóng rực được hung lên dưới ánh mặt trời.
Chẳng ai biết bên ngoài cô gái nhỏ đáng yêu này lại chứa đựng một loại năng lực mạnh mẽ đến đáng ghét.
Cô kiên cường, kiêu ngạo cũng chưa từng vì bất cứ thứ gì mà đánh mất giá trị tự tôn của bản thân.
Có lẽ, người đủ khiến Lâm Diệp hạ mình, cầu xin, nài nỉ chỉ có duy nhất Lục Hàn Thuyên, ngoài người đã sinh ra mình thì đối với cô mà nói Lục Hàn Thuyên dường như trở thành một phần tinh thần sâu sắc, một ý niệm mà Lâm Diệp không thể từ bỏ.
Trong đám đông một người thím tầm tuổi cô đi đến, trên tay là một con cá vừa bắt được trong giỏ lưới.
Bà ân cần, thật dịu dàng quan tâm cô: "Cô gái trẻ, sao cháu lại đi chân trần thế này? Nhìn cháu cũng không giống người ở đây!"
Lâm Diệp nhìn mấy người đàn ông và phụ nữ vì lời thím ấy nói mà xoay đầu nhìn mình, cô hai mắt đỏ hoe nức nở bật khóc: "Anh cháu đi cả đêm không về, bỏ lại cháu một mình trong nhà, cháu rất đói...!Nhưng mà anh ấy vẫn không xuất hiện!"
Tiếng nức nở của cô gái trẻ, nghe vừa buồn vừa xót, người thím dịu giọng: "Anh cháu là ai? Sao anh ấy lại bỏ cháu ở nhà một mình?"
Lâm Diệp đưa tay quẹt mũi, thút thít: "Anh ấy vào thành phố, bảo cháu ở nhà chờ anh ấy quay về.
Nhưng anh ấy...!Anh ấy chẳng để gì lại cho cháu ăn cả!"
"Cô bé tội nghiệp!" Một ông cụ nói.
Mọi người thương cô gái nhỏ, để Lâm Diệp vào chỗ mát ngồi nghỉ chân.
Sau đó, cô lại nhờ họ tìm anh trai giúp mình, cẩn thận miêu tả về người đàn ông mang tên Triều Dương mà chính mình được xem trong ảnh tài liệu được gửi đến.
Người dân ở đây nghe đến hình ảnh người đàn ông thường đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo đen tuyền cứ tỏ ra vội vã ngay lập tức liền nhận ra.
"Có, có! Hôm qua...!Không đúng." Một dì kêu lên, bà ấy ậm ừ rồi nói: "Phải nói là sáng nay, tôi có gặp anh ta lái xe theo hướng núi, lúc đó chắc cũng tầm bốn, năm giờ sáng!"
"Sao có thể khẳng định?" Một bác kêu lên, phản bác lời người dì.
Có người nói: "Hôm qua, anh ta còn ghé chỗ tôi mua cá! Mua rất nhiều, không biết có ăn hết không!"
Nếu mua rất nhiều cá, vậy nếu Lâm Diệp nói mình bị bỏ đói.
Điều này, chẳng khác nào khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng họ không nghĩ nhiều, cứ nghỉ anh trai Triều Dương kia của cô mua đi bán lại, còn bán ở đâu thì chắc chắn là phạm vi thành phố nên mới bỏ Lâm Diệp lại.
Hỏi một lúc, Lâm Diệp hỏi có đường tắc nào đến hướng núi nhanh hơn bình thường hay không.
Ông cụ lão làng nói với cô, đi theo rìa bờ biển, leo lên một con dốc sẽ đến đó nhanh hơn.
Còn bảo,