Khi thấy Mục Chấp và An Nhạc đứng ngoài hành lang, bác sĩ Trần gọi An Nhạc đi đến nhận kết quả vừa được chụp MRI xong của An Tĩnh.
Cả hai nghe vậy liền nhanh chóng đi đó mặc dù An Nhạc nói Mục Chấp ở trong phòng thế nào nhưng anh vẫn cố chấp đi theo ông đến phòng lấy xét nghiệm.
Tuy đôi chân vững chãi nện từng bước tới phòng đó nhưng tâm trí lúc này đã thoi thóp lo sợ.
Cả hai bước tới phòng lấy kết quả thì thấy cánh cửa chỉ khép hờ, bọn họ biết chắc rằng bên trong đang đợi mình nên nhanh chóng bước vào trong thì thấy bác sĩ Trần đang mặc blouse trắng đang xem xét kết quả thu nhận được truyền vào máy tính.
Khi nghe tiếng động thì ông ấy biết cả hai đã đến nên ngẩng đầu lên.
“Mời cả hai ngồi xuống trước.”
Ánh mắt già nua theo năm tháng của An Nhạc đang hằn lên chút đau xót, ông chuẩn bị gắng gượng hết dũng khí còn xót lại để nghe kết quả.
Ông đây thật không muốn nhìn thấy cảnh hai vợ chồng già mình phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Bên Mục Chấp đã tràn nên một thái cực khác, ánh mắt của anh dường như bình tĩnh đến mức đáng sợ đôi lúc lại loé những tia suy nghĩ khá rợn người.
Bác sĩ Trần nhanh chóng nhấn phím Enter một tiếng cạch, hình chiếu hộp sọ người chụp cắt lớp được chiếu trên bảng trắng.
Ông đẩy đẩy gọng kính lão đã dày theo năm tháng của mình, nghiêm nghị nói.
“Tôi nghĩ ông phải bình tĩnh nghe kết quả này.”
Nghe vẻ u trọng trong giọng nói của bác sĩ Trần, từng thành trì dũng khí ông mất công xây dựng nãy giờ bắt đầu có dấu hiệu lung lay không biết khi nào sụp đổ.
Ánh mắt sáng quắc ngày nào lại hiện lên chút tiều tuỵ ở đáy mắt.
“Vâng, bác sĩ cứ nói đi.”
Bác sĩ Trần nhanh chóng lấy ra một cây bút Laze chỉ lên phần não trái trên hộp sọ, Mục Chấp cùng An Nhạc đều gắng gượng nhìn lên nghe kết quả.
“Theo tôi được biết rằng trước đây nạn nhân đã phẫu thuật cắt u não đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy được rồi, bệnh nhân bị va đập mạnh xuống nên đất nên tổn thương cấu trúc xương hộp sọ nhất định.
Lúc khi nạn nhân được đến cho chúng tôi thì đã có dấu hiệu xuất hiện các vết máu bẩm bên ngoài sọ.
Chúng tôi đã tiến hành nhanh chóng tiêu khử.
Tuy nhiên…
Nghe thấy hai chữ “Tuy nhiên” này khiến cho khoé mắt của An Nhạc đã nổi lên một trận cay xè đi, ông gắng gượng nhắm mắt lại để cho những giọt nước mắt đau lòng không được chảy xuống.
Còn Mục Chấp thì ánh mắt lúc này không chút độ ấm sự sống nữa, dường như anh đã hồn phách rời khỏi xác của mình mà đưa ánh mắt đừ đừ vô thần nhìn lên phim chiếu.
“Tuy nhiên sao, thưa bác sĩ?”
“Ông cũng biết đó hiện tại y khoa vẫn chưa được nổi tội tuyệt đối, một chút sơ sẩy mà bỏ xót rằng bệnh nhân rằng đã có xuất hiện não.
Nhưng mà chúng tôi đã cố gắng hết sức để hút đi nhưng vẫn không thể nào hết được khi có một số ít đã chèn sang hành tuỷ.”
Mục Chấp nghe vậy không chịu nổi mà bùng nổ lên khiến cho bác sĩ Trần có chút khiếp đảm bởi hành động của anh.
Một tiếng ghế đổ rầm lên, Mục Chấp hai tay hữu lực chồm người lên nắm lấy cổ áo của bác sĩ Trần rống giận.
“Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Chỉ chút máu bầm cỏn con thế mà cũng để xót cho được là sao? Hả? Hả?”
Bác sĩ Trần có chút co rúm lại bởi trước cơn thịnh nộ của Mục Chấp, An Nhạc cảm thấy anh đã mất kiềm chế nên đã lôi anh ngồi xuống và đanh giọng lại.
“A Chấp, cháu yên lặng ngồi xuống cho bác.
Nếu không con cút đi về phòng mình đi.”
Nghe lời thị uy không khách khí của An Nhạc, Mục Chấp