Ở nhà An Tĩnh.
Lạc Anh cùng với thằng con trai quý tử nhà mình là Mục Chấp đi qua dùng bữa tối ở đây.
Khi sang bấm chuông thì thấy ba của An Tĩnh là An Nhạc ra mở cửa.
"Chào anh, tôi là Lạc Anh.
Là bạn thân của Trần Uyển.
Đã lâu lắm rồi mới gặp lại anh."
Thấy bạn của vợ mình sang, An Nhạc thu hồi lại tâm trạng bực bội của mình, cũng chào hỏi.
"Chào chị, mời chị vào nhà chơi.
Cháu đây là..."
An Nhạc chưa kịp dứt lời, Lạc Anh lôi lôi kéo kéo Mục Chấp ra trước để giới thiệu.
"Đây là Mục Chấp, con trai thứ 2 của tôi."
Mục Chấp bộ dáng ngoan ngoãn quy củ như học sinh tiểu học, thẳng lưng chào hỏi An Nhạc.
"Cháu chào bác An, cháu là Mục Chấp.
Cháu rất vui khi gặp bác ạ!"
Nghĩ sao mà không vui chứ, gặp nhạc phụ tương lai dần dần để bồi đắp tình thương mến thương sao mà không vui được.
Lấy lòng cha sớm để dễ bề cưới vợ chứ.
An Nhạc thấy sự nhiệt tình thái quá của Mục Chấp hơi mất tự nhiên nhưng rồi nhanh chóng mời cả hai người vào nhà mình.
Lạc Anh thấy thái độ quay ngoắt 180 độ kia ở Mục Chấp, bà không thể nào tin được điều đó xảy ra luôn.
Dù Mục Chấp là con bà nhưng bà chắc chắn rằng có ai nhập vào thằng con bất trị mình rồi.
Trong bữa ăn.
An Nhạc ngồi ở chỗ chủ nhà còn lại mẹ con An Nhạc ngồi một bên, một bên là mẹ con hai người Mục Chấp.
Tuy ngồi vậy nhưng vị trí giữa Mục Chấp và An Tĩnh là đối diện nhau khiến cho Mục Chấp lòng càng như lửa đốt hơn.
Lần đầu tiên trong đời, kể từ ngày đầu tiên khi gặp được cô, có thể quang minh chính đại ngồi đối diện cô trước người hai bên, chả khác gì như làm lễ xem mắt khiến cho Mục Chấp hơi hoảng loạn.
An Nhạc ở vị trí chủ tọa không nói gì nhiều liền bảo mọi người dùng bữa tối.
Trần Uyển và Lạc Anh ngồi đối diện nhau nói chuyện cười đùa nhau không ngớt khiến cho trở nên vui vẻ hơn.
Tiếng nồi lẩu không ngừng sôi ùng ục, tiếng chén rượu cạn ly không ngớt khiến cho hai bà mẹ đang lâm vào cơn say.
Mục Chấp và An Tĩnh ngồi cạnh hai bà mẹ mình, vừa nhúng đồ ăn cho mẹ vừa phải phục vụ cho bản thân khiến cho cả hai không khỏi mệt mỏi.
Do không chú ý, An Tĩnh vô tình gắp trúng miếng thịt ở đôi đũa của Mục Chấp khiến cô khá xấu hổ nên là bỏ xuống.
Mục Chấp thấy vậy chỉ cười cười, vói người sang bỏ miếng thịt vào chén của cô.
Mọi hành động càn rỡ này đều thu hết vào tầm mắt của An Nhạc, nhưng mà ông cho rằng đây Mục Chấp đang thể hiện chuẩn mực giao tiếp ứng xử chứ không có ý đồ khác.
Dù sao thì cả hai đứa mới gặp nhau lần đầu.
Nên An Nhạc không để ý nhiều mà tiếp tục dùng bữa tối.
Thật là sai lầm quá! Không phải cái chuẩn mực giao tiếp cùi mía ấy đâu! Mà là tên nhóc này đang ngấp nghé bông hoa của nhà họ An đấy! Nó lưu manh không biết xấu hổ mà còn đạo mạo nữa chứ!
An Tĩnh không biết nói gì hơn chỉ đành ngồi ăn một chỗ, mắt không khỏi tò mò mà đánh giá thanh niên trước mặt này.
Cô cảm giác rằng cậu ta có chút quen mắt nhưng cô không thể nào nhớ ra được cậu ta là ai.
Sau bữa ăn chả khác gì bãi chiến trường, An Tĩnh định bắt tay vào dọn dẹp bởi vì mẹ mình say quắt cần câu nằm một đống ở đó cùng với dì Lạc hàng xóm.
Nhưng đã bị ba mình chặn lại, ba cô nói rằng là một mình ông ấy có thể dọn dẹp được, nên kêu An Tĩnh đi nghỉ dưỡng sức để mai còn đi học.
An Tĩnh ầm ừ một lúc rồi cũng ngoan ngoãn lên lầu.
Mục Chấp thấy An Tĩnh lên lầu thì lòng cũng hơi nuối tiếc, chuẩn bị dìu mẹ mình về thì thấy bãi chiến trường kia chưa được dọn dẹp, anh đành ở lại cùng dọn dẹp với An Nhạc.
Bây giờ An Nhạc cũng có chút ngà ngà say, bắt tay vào làm việc và bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Ở nhà ai thì bác không cần biết chứ nhà bác thì con gái cưng không nên làm việc cực nhọc.
Cả đời bác chỉ có một đứa con gái này, đánh không nỡ thương không hết thì làm sao mà cho nó gả đi chứ! Nó không cần lấy chồng nhưng bác có thể nuôi nó cả đời được."
Mục Chấp chưa kịp định thần thì An Nhạc lại rề rà nói tiếp.
"Bác mà biết được thằng nào dám ngấp nghé nhà bác, bác đánh gãy chân chó nó trước rồi tính sau! Ai biểu nó dám gặm áo bông nhỏ của bác."
Nghe lời bộc bạch chân thành của người