"Dùng định luật Fa-ra-day mới ra đấy!"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng ngọt ngào như kẹo bông, tim của Mục Chấp hơi lỡ một nhịp.
Tuy cậu không thấy rõ gương mặt sau mái tóc kia nhưng mà đôi môi nhỏ nhắn, hồng hồng khiến cho cậu không khỏi yết hầu chuyển động.
Thực ra không cần An Tĩnh nhắc nhỡ thì cậu vẫn có thể là ra được.
Chuyện là tối qua bọn Chu Tần rủ rê chơi game khuya quá nên buồn ngủ.
Đang gật gù do chưa tỉnh ngủ mà cô ấy lại tưởng mình làm không được.
CMN thật đáng yêu quá đi!
Đôi môi nhỏ nhắn ấy nếu hôn lên có mùi vị như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến thôi thật muốn hôn xuống!
Chu Tần chơi thua một trận do ai đó thơ thẩn, màn hình hiện hai chữ "GAME OVER" khiến cho cậu không khỏi văng tục.
Khi xả bớt phần tâm trạng, cậu nhìn qua một góc thì thấy Lục Ngạn đang nằm ngoan ngoan ngủ ngon lành, Chu Tần không khỏi chậc lưỡi, mắt gian xảo chuẩn bị phá Lục Ngạn đang ngủ.
Đột nhiên, Chu Tần phát hiện ra mục tiêu đáng giá hơn.
Đó là Mục Chấp đang ngồi bất động như phỗng, bất giác lại xoa xoa đầu mình.
Cậu biết là khi Mục Chấp đang rối rắm chuyện gì đó mới hành hạ mái tóc của mình.
À đù, mắt chó của lão tử vừa thấy gì vậy trời!
Nếu nhìn kỹ thì mới phát hiện hai vành hơi đỏ, thêm cả trên bàn lại xuất hiện một vật rất khả nghi.
Đó là chiếc dây cột tóc của con gái?!
Chu Tần sau khi âm thầm quan sát nghi phạm tình nghi, vật chứng đầy đủ thì phán ra một chuyện rất kinh thiên động địa.
Không lẽ, A Chấp có bạn gái?
Ý nghĩ vừa xuất hiện liền bị phủ nhận lập tức.
Làm sao mà có bạn gái được chứ, cậu ta tránh bọn con gái hơn tránh tà nữa.
Không lẽ là...!
Chu Tần đột nhiên ôm chầm Mục Chấp đang cầm chiếc dây cột tóc, nháo lên như người cha già phát hiện con gái bị hại đời vậy.
"A Chấp, mặc dù cậu không thích con gái thì cậu đừng nghĩ quẩn chứ? Biết đâu sau này cậu tìm ra được của mình chứ."
Mục Chấp bực bội đạp cho Chu Tần đang sống chết ôm lấy cậu, phỉ nhổ.
"Chu Tần!!! Ông đang làm cái gì thế hả?"
Chu Tần tủi thân khóc không ra nước mắt, ôm chầm vỗ về an ủi Mục Chấp và không quên lấy chân đạp vào Lục Ngạn đang ngủ.
"Vì cái lông gì mà cậu nghỉ quẩn ấy hả? Chuyện cậu bị phản bội cũng đã lâu rồi.
Tưởng thời gian lâu có thể giúp cậu nguôi ngoai.
Không ngờ cậu..
cậu..."
Mục Chấp bực bội, hằng hộc tặng cho chân chó Chu Tần thêm một cú đạp nữa.
"Không ngờ cái gì hả?"
Chu Tần gom hết dũng khí mười sáu năm nay ra nói điều bất kính của Đại ma vương.
"Cậu không được vì tình mà bỏ đi giới tính của mình chứ! Mặc dù cậu cũng xinh đẹp thế mà."
Đang mải mê lầm bầm, Chu Tần không biết rằng tính mạng của đang mình đe dọa.
Đột nhiên sống lưng cậu một khối không khí lạnh, cậu không khỏi hắt hơi.
Khí thế ma vương trỗi dậy cho Lục Ngạn đang ngủ say cũng phải dậy.
Nhìn thấy Mục Chấp đang ngồi bất động, mặt lạnh hơn tiền thì anh cũng biết không khí từ đâu ra rồi.
Hồi nãy mặc dù anh ngủ nhưng vẫn nghe được loáng thoáng câu chuyện, Lục Ngạn cười nhạt thầm chửi nhân loại ngu xuẩn.
Rõ ràng Mục Chấp đang phơi phới ý xuân rõ ràng ra đó mà không thấy sao? Chu Tần này quả thật can đảm lắm mới buông lời bất kính với đại ma đầu này.
Là một người bạn tốt của Chu Tần, Lục Ngạn âm thầm một phút mặc niệm.
À mà cũng công nhận việc cây vạn tuế ngàn năm nay nở hoa quả là chuyện rất hiếm của lịch sử rồi!
Chu Tần thầy nụ cười khinh bỉ của Lục Ngạn, không khỏi lên cơn.
"Cậu cười cái gì hả? Tôi nói không đúng sao? Á đau...!đau...!đau A Chấp."
Sự thật đáng đầu lòng là banh ngài đã bỏ rơi ngoài, đứng ở ngoài với vẻ mặt nhân loại ngu xuẩn.
Nhìn thấy Mục Chấp vẫn không ngừng đạp vào Chu Tần, Lục Ngạn thu lại nét cười, đưa tay ra cản và không ngại châm chọc Chu Tần.
"Cậu biết cậu ta là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà, chấp nhặt cậu ta làm gì! Mà tôi cũng tò mò cô gái mà cậu phát xuân đây."
Chu Tần dường như không quan tâm đến lời châm chọc của Lục Ngạn, chỉ chú tâm đến vế sau với thần sắc mới phát hiện ra một điều vi diệu của cuộc đời.
"Cái..
cái gì? A Chấp