Một đêm dài thao thức cũng quá, sáng đã hửng lên những tia sáng đầu tiên của bình minh.
Cây cối vẫn còn đẫm sương, từng giọt óng ánh như pha lê.
Trời mới sáng nên rất ít người dậy sớm được.
An Tĩnh do lạ chỗ cùng với đã ngủ trên lưng của Mục Chấp cả đêm nên không ngủ được nhiều.
Sau khi sửa soạn, vệ sinh cá nhân, An Tĩnh đi ra tận hưởng sắc trời trong lành.
Đang đi được nửa đường thì cô gặp Lạc Trần vừa đi tập thể dục về.
Thấy cô, anh chạy tới chỗ.
"Cậu cũng dậy rồi à?"
An Tĩnh thấy Lạc Trần mồ hôi nhễ nhại, theo bản năng đưa chai nước cho anh.
"Cậu dậy sớm quá nhỉ? Nhìn bộ dạng của cậu chắc hẳn chạy xong cả hội trại này."
Lạc Trần cười cười, lúc này cậu không có đeo cặp kính cồng kềnh, khóe mắt đào hoa được lộ rõ.
Đuôi mắt đằng sau có nốt ruồi sởn khiến cho vẻ đẹp nghiêm nghị trở nên yêu mị, hấp dẫn chết người đi được.
Nếu so sánh thì Lạc Trần có vẻ đẹp dịu dàng hồ mị, khiến cho người gặp một lần rồi quyến luyến không thôi.
Còn Mục Chấp lại khác, anh ngang tàng không coi ai ra gì, bản thể mạnh mẽ dứt khoát, tương phản hẳn Lạc Trần.
Thấy ánh mắt của An Tĩnh cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình, Lạc Trần không khỏi thầm tháng nhẹ.
An Tĩnh bây giờ mới thoát khỏi mộng tưởng, thất thố ho nhẹ.
" Khụ khụ, xin lỗi cậu nha! Có điều đôi mắt của cậu đẹp lắm."
Lạc Trần ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khiến cho cô cũng hơi khó xử ha ha.
"Mắt của tớ đẹp như thế nào?"
Giọng nói dịu dàng như nước, nghe qua thì chỉ cảm thấy bình thường nhưng cảm nhận kĩ thì có chút dụ dỗ người trong đó.
An Tĩnh từ sau khi giải phong ấn con quỷ mê trai trong người, không còn chút liêm sỉ nào mà không ngớt lời khen ngợi người ta.
"Mắt của cậu một hố đen vậy, mặc dù cảm thấy nguy hiểm nhưng vẻ đẹp bí ẩn ẩn chứa trong đó mê hoặc.
Nhất là nốt ruồi sau đuôi mắt của cậu, càng tỏ ra vẻ hồ mị yêu hoặc hơn."
Đúng là mê trai đầu thai không hết mà! Mất giá của ngự tỷ học bá lạnh lùng quá đi!
Nghe lời bình phẩm của An Tĩnh, lại nhìn đôi mắt chỉ chứa đựng tò mò chứ không có chút khác thường nào khiến Lạc Trần thất bại một trận không thôi.
Thấy mọi người sắp dậy hết, An Tĩnh vội chia tay Lạc Trần để về trại của mình.
Lạc Trần không khỏi cười khổ, một bàn tay khớp xương rõ ràng chạm lên khóe mắt.
Em cũng biết tôi yêu mị nhưng sao em không bị quyến rũ chứ? Thật là thất bại quá mà!
Thật ra chả có cái gì mà tình cờ gặp gì đó, chỉ là cái cớ mà Lạc Trần dựng lên thôi.
Làm gì có chuyện mà anh ra ngoài không có mang theo kính chứ? Chỉ là muốn tạo cơ hội vô tình gặp mặt mà thôi.
…
Hôm nay mọi người sẽ chuẩn bị mở gian hàng cùng với sắp xếp mọi thứ để chiều nay diễn hội kịch của trường.
Gian hàng bánh ngọt dưới tay của An Tĩnh hiện ra rất hấp dẫn.
Từng giỏ bánh ngọt đầy màu sắc, đầy mùi vị được trưng bày rất bắt mắt.
Với cả vị trí gian hàng lại ở đối diện trại trung tâm trường rất dễ thu hút mọi người đến.
Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà!
Sau khi bán được vài cái mở hàng khá tốt, nhận lại dấu hiệu tích cực của mọi người, lớp A7 rất vui.Phải biết rằng hoạt động này có cộng thêm điểm thi đua đó.
Lớp kế bên là 11A1 của Lạc Trần và 12A2 của Mục Niệm cũng bày bán những đồ ăn lặt vặt, bánh ngọt linh tinh.
Có đều họ chỉ đứng ngao ngán bởi vì không có nhiều người mua, chỉ lác đác vài người.
Nhìn bên chỗ lớp 11A7 đông nghịt người khiến cho không chỉ hai lớp bên cạnh ghen tị mà còn cả dãy gần đó.
Những nguyên nhân làm nên kì tích này chính lợi dụng bộ mặt của Mục Chấp và Lục Ngạn ra làm tiếp thị, thu hút một lượng lớn khách nữ tới mua.
Còn thu hút nam sinh mua bánh ngọt thì do gương mặt thương hiệu An Tĩnh tiếp thị.
Không chỉ vậy, nhờ trang trí xinh xẻo nên thu hút nhiều người tới đây "seo phì", tự sướng vài tấm ảnh kỉ niệm.
Sau khi một đống bánh ngọt chỉ bán trong vòng buổi sáng hết vẹo khiến cho ai nấy đều vui mừng.
Nhưng có đều đống bánh của An Tĩnh mới chạy như vậy, chứ thì còn của ngữ nào đó… mà thôi không nói nữa, tốt khoe xấu che mà.
Nhìn bày trí khá đẹp, An Tĩnh nổi hứng muốn chụp vài bức ảnh làm kỉ niệm.
Đang tạo dáng cầm một cái giỏ hoa,sau lưng An Tĩnh đột nhiên xuất hiện thêm hai người đứng nữa.
Tô Nguyệt cười hề hề, miễn cưỡng chụp xong