Khi mà hội kịch kết thúc cũng là lúc ba ngày hội trại đã đến giây phút đếm ngược cuối cùng.
Không có bữa tiệc vui nào mà không tàn cả.
Sau những tiếc nuối đi qua là một cuộc sống mới ở đó.
Chân cất bước, thời gian cứ đi.
Tuổi trẻ thanh xuân không bao giờ là tồn tại vĩnh hằng, nếu có thể thì hãy tận hưởng nó đi.
Cả hội trường như chìm vào im lặng khi mà tiếng thông báo kết thúc lễ bế mạc, tâm tư mọi người đều rối rắm.
Tuy chỉ thời gian ngắn ngủi thôi nhưng mà bọn họ có những phút giây khiến cho bản thân không thể quên được.
Những hồn nhiên, những giận hờn, những niềm vui vẻ sẽ tạm bỏ lại sau lưng để chuẩn bị một hành trang mới cho cuộc sống vô bờ này.
…
Lớp A7 sau khi thu dọn tàn cuộc hội hè xong, quyết định đi quẩy một trận trước khi ra về.
An Tĩnh bình thường sẽ không tham gia nhưng mà hôm nay cô muốn tận hứng hết mình.
Những bản nhạc quỷ dị ra đời khiến cho mọi người không khỏi ám ảnh.
Khi Chu Tần kéo hết tông họng mình hết sức, cả lớp quyết định chơi " Nói thật lòng hay thám hiểm".
Bây giờ ai nấy đều đã ngà ngà, đượm chút mùi men nên rất hưng phấn tham gia trò chơi.
Chiếc chai bắt đầu lăn với lượt quay đầu tiên, mọi người ai nấy đều hồi hộp chờ đợi tên xấu số đầu tiên.
Không để mọi người chờ lâu, miệng chai chậm tốc độ lại, từ từ hướng miệng chai về An Tĩnh.
Nhìn thấy sự xui xẻo lại chuẩn bị nhắm vào mình, An Tĩnh nhắm mắt xuôi tay chuẩn bị thí mạng.
Chết tiệt!
Đột nhiên An Tĩnh bị đẩy sang một bên, Mục Chấp ngồi vào chỗ đó.
Mũi chai quay trúng ngay chỗ An Tĩnh ngồi lúc trước nhưng bây giờ Mục Chấp đã chiếm lấn rồi.
An Tĩnh buồn bực nhéo vào bàn tay của Mục Chấp, mặt mày hằm hằm.
Chỗ bên kia còn chỗ kìa, sao cứ thích chen vào cái chỗ chật như cái lỗ mũi thế này.
Thấy hành vi trắng trợn của Mục Chấp khiến mọi người không khỏi há mồm.
Ai nấy đều biết là Mục Chấp thích An Tĩnh, ngồi vào đó chịu thay mũi sào cho cô.
Nhưng có vẻ An Tĩnh lại không nghĩ vậy, nhìn bộ dạng xù lông của cô không khỏi cảm tháng thay cho Mục Chấp.
Nhìn đi, chàng có tình nhưng nàng lại vô ý kìa!
Mục Chấp cũng có người nắm nóc nhà cậu ta!
Nhìn có vẻ là Mục Chấp có cảm giác khá hài lòng trong việc bị nóc đè rồi!
Mới vậy chưa có gì hết mà đã có vẻ thê nô rồi, nghĩ đến cảnh cưới nhau về nhà thì địa vị của Mục Chấp đáng giá bao nhiêu nhỉ?
Nghĩ thôi cũng đã mắc cười rồi!
Một phút mặc niệm cho đại ma vương!
Mục Chấp mặt mày thản nhiên như nhà mình, để tay sau lưng An Tĩnh như muốn tuyên bố chủ quyền, của tôi cấm ai dòm ngó!
Bạch Nhược mặt trắng bệch ra, những móng tay bấu chặt, thiếu điều là túa máu ra.
Ả mặt mày không được tốt lắm từ khi sau buổi biểu diễn.
Tưởng chừng sẽ là ả chiếm mọi sự chú ý nhờ đoạn múa kết màn.
Nhưng mà không, mọi ánh hào quang đều tập trung vào An Tĩnh.
Kể từ khi An Tĩnh xuất hiện, mọi điều tồi tệ xảy ra.
Mọi sự ngưỡng mộ, mọi ánh hào quang mà cô ta tự hào mấy nay đều bị đẫm nát bởi sự xuất hiện của An Tĩnh.
Đôi mắt ác cảm vẫn không ngừng nhìn về An Tĩnh, cốc bia trên tay ả uống vơi khi nào không biết.
Chiếc chai chỉ đúng chỗ của Mục Chấp, khiến mọi người không biết làm sao.
Ai mà dám đụng đại mà đầu Mục Chấp này chứ!
Nghe nói trước đây, Mục Chấp đánh một nam sinh, đến nỗi vỡ đầu mà nhập viện.
Nghe không khỏi hãi hùng!
Tô Nguyệt nhờ có chỗ dựa lớn là An Tĩnh, cô dám cá là Mục Chấp không đụng đến cô một chút.
Với cả cô làm mật thám cho anh, thì không có gian lao nhưng có khổ lao mà!
Phân tích hết mọi hậu quả đắng sau, Tô Nguyệt tự tin đưa ra câu hỏi.
" Mục Chấp, nói thật lòng hay đại mạo hiểm?"
Mục Chấp nheo mắt cười nguy hiểm, anh dám chắc con nhóc này có chỗ dựa lớn nên mới mập gan như vậy.
Tay nâng cốc bia, tà mị dựa sát vào An Tĩnh.
" Nói thật đi!"
Tô Nguyệt tia một vòng giáo hoạt xung quanh, đang ngấm ngầm một chủ đề để hỏi.
An Tĩnh bực bội nhích ra một chút thì đã bị bàn tay rắn chắc kéo trở lại.
Sau một hồi dùng dằng mà chẳng ăn thua, An Tĩnh chịu thua.
Nếu không thì gây sự chú ý của mọi người mất!
An Tĩnh không biết rằng suy tính của cô muốn giấu mọi người đã bị bóp từ trứng nước rồi.
Thật ra mọi người không biết chứ? Nhìn chỗ bên cạnh của Mục Chấp càng ngày càng lớn trong khi đó bên chỗ của An Tĩnh ngày càng hẹp lại.
Họ chỉ nhắm mắt làm ngơ thôi, chứ có phải mù đâu mà không thấy.
Cuối cùng Tô Nguyệt cũng nghĩ ra câu hỏi, mắt ma mãnh nhìn vào An Tĩnh.
An Tĩnh cảm giác được Tô Nguyệt chuẩn bị hành hạ mình không khỏi đề phòng cảnh giác.
Đừng nói con nhóc này…?
Đúng như An Tĩnh dự đoán, Tô Nguyệt không sợ thiên hạ loạn mà còn quậy cho nó đục thêm.
"Nếu giữa anh em tốt và bạn gái, cậu sẽ chọn ai?"
Mọi người đều trông chờ vào câu trả lời của Mục Chấp, đều im lặng đến mức nín thở để nghe sơ mình nghe sót.
Nhất là bạn nhỏ Chu Tần