An Tĩnh được đưa vào phòng cấp cứu chưa được bao lâu thì Trần Uyển đã tới, bây giờ bà không còn trang nghiêm của một vị quan chức cấp cao của nhà nước mà đơn thuần là một bà mẹ hoảng loạn chạy đến bên con gái mình thôi.
Bà hoảng loạn khóc nức từng tiếng, cầm hai tay của Tô Nguyệt.
"Con bé, An Tĩnh sao rồi? Con bé sao rồi hả?"
Tô Nguyệt chưa kịp định thần trả lời câu hỏi của Trần Uyển liền bị bà ấy gào khóc lên.
"Ta hỏi con bé sao rồi hả? Sao không nói gì vậy hả?"
An Nhạc chạy đến thì thấy vợ mình đang hoảng loạn mà gào khóc trước mặt Tô Nguyệt, ông không khỏi đau lòng mà ôm bà ấy lại.
"A Uyển, em bình tĩnh lại đi! Đừng làm phiền bác sĩ bên trong đó! Con bé nhà mình sẽ không sao đâu!"
Trần Uyển không còn mất bình tĩnh nữa, mệt mỏi tựa vào lòng chồng mình thều thào nặng nhọc.
"Con bé không có chuyện gì xảy ra với nó đâu? Nếu nó có chuyện gì em sống không nỗi đâu!"
An Nhạc đang ôm Trần Uyển đang run rẩy, ông không khỏi nhói lòng.
Gắng gượng quay đầu lại nhìn Tô Nguyệt và Lạc Trần, giọng không khỏi đau xót.
"Cảm ơn hai cháu đã đem An Tĩnh nhà bác tới bệnh viện.
Còn nữa Tiểu Nguyệt, bác thay mặt vợ bác xin lỗi chuyện hồi nãy.
Do bà lo lắng cho con thôi."
Tô Nguyệt vẫn còn hức hức từng quãng nhưng cũng lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì cả.
Ánh đèn của phòng cấp cứu vẫn còn sáng làm cho những người đang ở bên ngoài không khỏi thấp thêm lo sợ.
Mọi người luôn hướng mắt tới nhìn phòng cấp cứu vẫn đóng chặt cửa thì sau lưng bọn họ vang lên tiếng bước chân chạy dồn dập tới.
Mục Chấp sải từng bước chân dài chạy đến chỗ mọi người đang tập trung ở trước phòng cấp cứu.
Chu Tần chạy theo ở sau không kịp thở nữa, cố gắng gượng chạy theo Mục Chấp.
Khi Mục Chấp tới, anh chưa kịp hỏi tình hình của An Tĩnh thì đã bị Tô Nguyệt nổi điên lên lao tới dùng dằng với anh, vừa gào thét vừa xô đẩy không cho anh bước tới gần.
" Mục Chấp, cậu mau cút khỏi đây! An Tĩnh không có vinh dự đón vị đại Phật như cậu đâu."
"Sao cậu còn không đi hả? Mau đi đi, An Tĩnh không muốn gặp nhất là cậu đó!"
Tô Nguyệt tức gào khóc, nói năng lộn xộn mọi người không khỏi khó hiểu, nhất là Mục Chấp.
"Cô đang làm cái quái gì hả, Tô Nguyệt?"
Tô Nguyệt đã nổi điên thì chả khác gì ngựa thoát cương, lao lớn đẩy không cho Mục Chấp bước chân tới dù nữa bước.
"Cậu đừng để tôi nhắc thêm một lần nữa! Dù có phải liều cái mạng trẻ này thì tôi quyết không cho cậu tới gần cậu ấy đâu!"
An Nhạc thấy thái độ quá khích của Tô Nguyệt không khỏi nghĩ ngợi.
Chuyện xảy ra với An Tĩnh có liên quan đến Mục Chấp sao?
Ông nghĩ ngợi một lúc rồi cũng buộc miệng nói ra.
" Mục Chấp, bác nghĩ là cháu nên về trước đi.
Ở đây An Tĩnh dù sao cũng có hai bác cùng với Lạc Trần và Tô Nguyệt rồi."
Mục Chấp hơi chết sững khi nghe An Nhạc nói, nội tâm anh lúc này như bị giằng xé dữ dội nhưng vẫn thỏa hiệp với ông ấy, luyến tiếc nhìn vào phòng cấp cứu đang còn sáng.
"Vâng, thưa bác con về.
An Tĩnh nếu có…" sao thì làm ơn nói cho cháu biết.
Những lời sau cùng anh định nói ra nhưng mà mọi người không coi anh đang tồn tại.
Mục Chấp đành chua xót lẳng lặng rời đi.
Chu Tần không tình nguyện đi cho lắm nhưng mà cậu lo cho Mục Chấp xảy ra chuyện trong lúc này liền chào tạm biệt mọi người rồi cũng rời đi theo Mục Chấp.
Mục Chấp chưa rời khỏi bao lâu thì ánh đèn phòng cấp cứu tắt phụt, cánh cửa ken két mở ra.
Thấy vậy ai nấy cũng đứng dậy.
Một người đang mặc đồ phẫu thuật bước ra ngoài, nhìn thấy có rất nhiều người đang đứng chờ.
"Ai là người nhà của bệnh nhân An Tĩnh?"
Trần Uyển vội vàng rời khỏi chồng mình, sốt sắng bước tới chỗ bác sĩ.
"Tôi, tôi tôi là mẹ của con bé! Con bé nó sao rồi bác sĩ?"
Vị bác sĩ không khỏi lắc đầu, lấy một bệnh án cùng với các số liệu chụp X-quang bộ não.
"Tôi nghĩ nên nói chuyện riêng với chồng bà thì hơn! Ai là cha của bệnh nhân vậy?"
An Nhạc tiến tới, đẩy vợ mình sang một bên, trả lời câu hỏi của bác sĩ.
"Là tôi đây.
Có chuyện gì không bác sĩ?"
Bác sĩ lẳng lặng nhìn chằm chằm lên Trần Uyển không có tinh thần, trắng nhợt.
"Vậy phiền ông tới văn phòng làm việc của tôi.
Tôi có chuyện muốn nói riêng với