Cốc cốc cốc.
Trần Uyển tay cầm một túi quà đứng trước cửa phòng An Tĩnh gõ cửa, giọng nói đanh thép vọng vào.
"An Tiểu Tĩnh, con nhóc có dậy không hả?"
An Tĩnh trong ổ chăn ngọ nguậy, mắt mở tèm nhem ngồi dậy trả lời mẹ của cô.
"Có gì không mẹ, con buồn ngủ lắm."
Trần Uyển nghe vậy liền mở cửa đi vào, lôi lôi kéo kéo cô vào phòng tắm, ra lệnh.
"Con vào sửa soạn đồ để đi chào hỏi mấy hàng xóm xung quanh cùng mẹ.
Con gái lớn thân rồi mà vẫn còn nằm ườn ra đấy."
An Tĩnh rệu rạo tinh thần, mặt mày nhặng xị một cục.
Kiếp trước mẹ mình có quản rộng vậy đâu, sao kiếp này mẹ khó ở vậy nhỉ.
Sau khi lèm bèm nhăn nhó thì An Tĩnh cũng lết xác xuống cùng Trần Uyển đi chào hỏi hàng xóm.
Chuyện là do mẹ cô lên chức Cục trưởng ngoại giao nên phải chuyển nhà tới đây cho tiện đi lại.
Với cả ba cô cũng đi làm ở công ty có trụ sở chính ở thành phố này, trước kia nhà họ ở Phú An, một nơi rất yên tĩnh và đặc biệt là trong lành.
Tuy rất nuối tiếc chỗ ở cũ nhưng mà bây giờ họ cũng hòa nhập được cuộc sống nơi đây.
Kinh coong, kinh coong.
"Ai đấy?"
Một giọng của người phụ nữ hơi đứng tuổi vọng ra, Trần Uyển lịch sự trả lời.
"Chào chị, tôi mới chuyển nhà tới đây nên muốn sang chào hỏi mọi người a."
Cánh cửa chầm chậm mở ra, sau cánh cửa là một người phụ nữ trẻ tầm ba mươi bốn mươi, không biết có phải do bảo dưỡng tốt nên An Tĩnh không thể đoán được tuổi của người phụ nữ này.
Đột nhiên người phụ nữ này nhào tới ôm lấy Trần Uyển, rất vui sướng mà dụi vào mẹ cô.
"Uyển Uyển à, không ngờ là mình gặp được cậu! Gần mười năm rồi hu hu."
Trần Uyển khó xử, vội vàng an ủi Lạc Anh.
"A Anh à, cậu vẫn giống như trước.
Vẫn cứ dễ xúc động như vậy."
Lạc Anh lau nước mắt trên mặt, lôi lôi kéo Trần Uyển vào nhà.
"Mình thất lễ quá, trước mặt con bé nhà bạn thật mất mặt quá.
Cả hai mẹ con cậu vào nhà đi."
An Tĩnh chậm chạp đứng sau mẹ mình, lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào cô ạ.
Nhà cháu có chút quà mọn vào biếu cho cô ạ!"
Lạc Anh niềm nở nhận lấy, mắt vẫn còn đọng nước mà nở nụ cười.
"Quà cáp làm gì, cháu khách sáo quá đi."
Khi ba người bọn họ đi vào phòng khách, Trần Uyển và Lạc Anh không ngừng líu ríu hàn huyên chuyện cũ.
"Uyển Uyển, mười năm nay cậu đã sống thế nào? Chồng cậu sao rồi? Có ổn không?"
Trần Uyển ngồi nhâm nhi tách trà, không nhanh không chậm trả lời Lạc Anh.
"Cậu chả khác trước gì bao nhiêu, vẫn cứ nóng vội như trước.Nhà mình thì vẫn vậy, đủ ăn đủ dùng thôi.
Mấy năm nay mình chuyển tới Phú An là phó cục trưởng viện ngoại giao, năm nay mình được thăng chức nên được chuyển về công tác ở đây.
Còn chồng mình thì làm phó tổng cho một tập đoàn cũng trong thành phố này nên là hai vợ chồng mình chuyển nhà tới đây luôn.
Còn nhà cậu thì sao?"
Lạc Anh nghe chuyện bạn mình xong thì thở dài phiền muộn.
"Hầy...!Nhà mình thì cái gì cũng đầy đủ cả nhưng mình luôn phiền lòng hai thằng con nhà tớ.
Một đứa thì mới 18 thì một thân mình bay nhảy bên nước Anh còn một đứa mới 16 thì chuyển ra ở riêng cùng đám bạn của nó."
Trần Uyển vỗ vỗ lên tay an ủi Lạc Anh, cũng không quên móc mỉa đứa con gái không nên nết của mình.
"Cậu cũng như mình vậy, đứa con gái của mình nuôi nó mà nó cũng chẳng nên nết gì cả.
Suốt ngày rú rú trong nhà, quanh đi quẩn lại chỉ trong bàn học."
Cả hai bà mẹ buồn phiền cậu câu mình câu bóc mẽ những đứa con của mình, đều hận rằng không biết có cách nào cải tạo được bọn chúng không.
An Tĩnh nhàm chán nhìn hai người nói chuyện quên trời quên đất và quên luôn sự tồn tại của cô.
Móc điện thoại ra thì chợt nhận ra không không có wifi, đành đánh bạo xin Lạc Anh.
"Cái đó cô ơi, cho cháu xin phép cắt ngang hai người.
Cho cháu mật khẩu wifi nhà cô ạ?"
Lạc Anh quay lại cười cười, trêu chọc.
"Làm dâu nhà cô đi, cô cho biết hết!"
An Tĩnh sững sờ, xoắn xuýt hận không có một cái lỗ nào chui xuống đất ngay lấp tức.
"Không trêu cháu nữa, mật khẩu là Chấp Niệm không cách không dấu nha cháu."
An Tĩnh nghe được mật khẩu không khỏi nhíu mày, nghe cái tên này không biết nghe ở đâu nhưng rồi cô không nghĩ ngợi tiếp mà lướt có tin nhắn mới không.
Đột nhiên tầm chú ý của hai bà mẹ này lên An Tĩnh, cả hai đều thì thầm to nhỏ.
Trần Uyển bày chuyện đầu tiên.
"Này A Anh, mình nhớ là hai đứa con trai của cậu tầm tuổi con bé nhà mình.
Hay là chúng ta..."
Không cần nói