Sáng hôm sau.
An Tĩnh theo thường lệ cứ 7 giờ kém 20 là đi đến trường học.
Không quá bất ngờ khi ra khỏi nhà, cô luôn gặp bộ mặt la liếm Mục Chấp trước cổng nhà mình.
Hai người cứ im lặng mà đi, không ai lên tiếng.
An Tĩnh ngửi thấy mùi thơm bánh bao trong quán Vương Bảo thoang thoảng bay ra.
Như phản xạ có điều kiện, cái bụng nhỏ cô đánh trống liên hồi, thế là cô quyết định vào để mua lót dạ mình.
Mục Chấp định giành đi mua giùm thì bị An Tĩnh liếc xéo ngang, anh ngoan ngoãn đứng đằng sau.
Có lẽ đây bản năng của tên đại ma vương này chăng?
Buồn bực đá vài viên sỏi vào gốc cây, Mục Chấp không kiên nhẫn định vào thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một túi bánh bao còn nóng hổi, khói bay nghi ngút lên.
Mục Chấp ngờ nghệch ra, chưa kịp định thần thì một tiếng nói nhẹ nhàng, thanh thoát vang lên.
"Cậu không thích sao? Vậy thôi tôi mang cho A Nguyệt vậy."
An Tĩnh định thu tay lại thì bị Mục Chấp giành lấy, xù lông như có ai cướp lấy đồ của mình vậy.
"Cậu cho tôi rồi thì nó là của tôi.
Không cho phép đòi lại."
Bất giác thấy Mục Chấp đột nhiên đáng yêu, bà cô già An Tĩnh vươn tay lên xoa xoa tóc của Mục Chấp.
Cô đột nhiên ý thức được hành động mình, xấu hổ định rụt tay về như không có chuyện gì hết.
Chuyện này làm sao qua được con mắt của Mục Chấp chứ, anh nhanh chóng bắt lấy tay của An Tĩnh đặt lên đầu mình, khẽ khuỵu người xuống để cô xoa đầu.
An Tĩnh đỏ mặt nhanh chóng rụt tay lại chạy đi mất để lại Mục Chấp cười ngây ngốc đằng sau.
…
Trường học.
An Tĩnh nhanh chóng bước vào lớp học, một là sắp vào tiết đầu hai là muốn tránh mặt Mục Chấp.
Cô do chuyện hồi nãy mà đi không chú ý xung quanh, vô tình đụng phải một nữ sinh.
An Tĩnh định xin lỗi thì bị cô ta đẩy ngã lui sau, đã vậy cô ta còn rất ngang ngược tạt nước vào cô nữa, hét lớn lên.
"Bị đui sao? Không thấy đường đi hả?"
Tưởng An Tĩnh bộ dạng bên ngoài hiền lành dễ bắt nạt, ả ta mới chuyển tới nên muốn thị uy với mọi người.
Kiểu như muốn giết gà dọa khỉ ấy!
Cô ả đâu ngờ rằng mình đã phải mâm sắc, chưa kịp định thần thì không biết từ đâu xuất hiện một xô nước lạnh tạt thẳng đáp lễ.
"Á, ai đã làm vậy hả? Có biết tôi là ai không?"
An Tĩnh lạnh lùng cô ả như con hề đang nhảy nhót, vứt cái chổi trước mặt cô ta.
"Tôi không biết cô là ai, nhưng mà tôi biết cách khiến cô chui ra từ chỗ nào thì cút về chỗ ấy!"
Mọi người đứng xung quanh cười giễu cợt cô nữ sinh tấm chiếu mới chưa trải sự đời này, thầm một phút mặc niệm.
Ả tức điên người lên, không quan tâm hình tượng của bản thân như một người đàn bà chanh chua ngoài chợ hét rống lên.
"Tôi là An Tố, tiểu thư của An gia.
Nhà tôi không bỏ qua cho cô đâu!
An Tĩnh nhếch môi khinh thường, nói một câu khiến cho An Tố tức hộc máu rồi bỏ đi.
"Vậy sao? Tôi mong chờ ngày đó."
Việc này nhanh chóng lan truyền khắp trường, mọi người đều muốn điện kiến cái vị mới chuyển trường đến này.
Biết được gốc gác ở An gia, mọi người không khỏi thay đổi thái độ ngay lập tức.
Có lẽ cái danh là người của An gia đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Ai chẳng muốn chấm mút cái đại gia tộc này chứ? Thế là bọn họ cuống cuồng tới làm thân cô ả, như bọn ruồi nhặng vo ve trước đống phân vậy.
Thế là An Tố dựa danh đại tiểu thư An gia mà vào được lớp A1 của Phương Trà Xanh không độ.
Cô ta cứ tưởng là nữ vương đang ngự trị một vương quốc thần bí, muốn mọi người cung phụng cô ta hết mực.
Nếu không có