Cuộc thi học kỳ vừa rồi Mục Chấp đã cố gắng kiếm thêm điểm ưu tiên để duyệt thẳng vào trường đại học A, một trong những trường nổi tiếng bậc nhất.
Lạc Trần cũng vậy, không thua kém Mục Chấp cũng thi vào trường đại học này.
Lục Ngạn và Chu Tần không thể tách biệt với Mục Chấp được, cũng nên cố gắng để chuẩn bị vào kỳ thi tốt nghiệp của mình.
Mục Niệm sau khi biết chuyện của An Tĩnh liền không từ mà biệt đi về nước Anh, tiếp tục theo ước mơ gì đó của anh.
Tô Nguyệt cũng như đã hứa giữ lời với An Tĩnh, nhất quyết thà chết cũng không nói ra nơi An Tĩnh đi.
Mặc dù luôn bị Mục Chấp tra tấn tinh thần dã man nhưng dần dần cô đã tôi luyện lên tinh thần thép rồi.
Nhưng mà chưa tới ba chiêu liền đánh bài chuồn êm.
Chuyển sang An Tĩnh lúc này, sau khi qua đây cô đã dành một tuần thăm thú xung quanh Massachutter của Mỹ.
Và cô cũng cố gắng viết lại nhật ký của mình, lỡ sau này mình quên mất thì sao.
An Tĩnh được dự kiến sẽ làm phẫu thuật vào một tháng sau nên bây giờ sẽ nghỉ ngơi hợp lý để chuẩn bị tốt trước khi lên bàn mổ.
Mẹ của cô, Trần Uyển được chuyển công tác làm đại sứ ngoại giao cấp cao ở đây.
Bà sau khi ổn định mọi thứ của An Tĩnh, bà cũng đã đến đây làm việc.
Gia đình họ An sau khi rời đi cũng đã tạm thời cắt đứt liên lạc với Mục gia, do vậy bọn họ không biết gia đình An Tĩnh đã chuyển đi đâu.
An Nhạc không còn ở đó nữa mà chuyển hẳn ở tạm trong một căn hộ gần công ty để tiện đi lại.
…
3 năm sau….
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Đông qua xuân lại về.
Thời gian thấp thoáng như thoi đưa, mới đó mà đã ba năm trôi qua rồi.
Bây giờ cuộc sống cũng đã những điểm dừng riêng, những bước xoay chuyển khác.
Lúc này, Mục Chấp cũng đã sinh viên khoa y năm hai.
Tài năng của cậu khiến cho các giáo sư trong trường rất tán thưởng.
Ban đầu Mục Tiêu muốn Mục Chấp học quản trị kinh doanh để sau này còn tiếp quản Mục Thị bởi vì Mục Niệm con trai đầu của ông đã tự mình mở công ty riêng mà không nói cho ông biết.
Mục Tiêu không khỏi tức điên lên khi biết chuyện này.
Nhưng mà cậu hai nhà họ Mục này cũng không muốn về tiếp quản công ty mà đâm đầu vào học y làm bác sĩ gì đó khiến cho Mục Tiêu lại tiếp tục tức giận.
Buồn phiền hai đứa con trai ngủ nghịch này, ông cũng không khỏi già đi chục tuổi.
Có điều Mục Tiêu vớt vát một chút an ủi khi biết rằng Mục Chấp theo hai ngành là kinh tế và y khoa.
Hầy thật khổ quá đi mà!
Mục Chấp làm việc và đi học như được lập trình sẵn, sáng đi tối về đúng giờ không còn la cà dọc đường như lúc trước.
Lục Ngạn và Chu Tần vào ngành quản trị kinh doanh trường đại học này, thật may cả ba được xếp chung một phòng.
Nhưng có lẽ ông trời