"Đồng học, tôi nghĩ cậu nên cảm tạ trời đất đã khiến An Tĩnh xuất hiện.
Nếu không thì ngày này năm sau, mộ của cậu đã xanh cỏ rồi."
Câu nói này khiến cho mọi người ở đó không khỏi kinh ngạc.
Nhìn bộ dạng nói không phải giỡn chơi của Chu Tần làm cho mọi người có con mắt nhìn khác về Mục Chấp.
Đại ma vương này Mục Chấp rất nổi tiếng, danh tiếng lừng lẫy trong một khu vực lớn.
Bề ngoài tuy lạnh lùng, sắt đá nhưng là người trọng tình trọng nghĩa.
Cậu luôn là người đi chùi đít cho Chu Tần khi mà cậu ta chuyên gây rối mà.
Đó trước khi gặp An Tĩnh.
Nhưng khi An Tĩnh rời đi, tính khí của đại ma vương càng trở nên âm trầm hơn, đáng sợ hơn.
Có lần Chu Tần cậu ta vô tình làm rơi bức thư của An Tĩnh gửi cho Mục Chấp.
Thế là cậu bị Mục Chấp chỉnh cho nhừ tử, nếu không phải trong thư An Tĩnh nói không được bắt nạt cậu thì ngày đó năm sau là ngày giỗ của cậu ta rồi.
Nghĩ đến thôi cũng rất hãi hùng rồi!
Nhưng có vẻ tên Lý Triết này chưa biết được bản tính đại ma vương, khi không rảnh chuyện mà làm rơi hộp cơm mà An Tĩnh đã làm cho Mục Chấp.
Nếu không phải An Tĩnh đến kịp lúc có lẽ cậu ta không phải gãy vài cái răng, chảy máu mũi không đâu.
Vừa châm chọc vào chỗ đau của Lý Triết xong, Chu Tần không ngại làm Buphagidae chuyên đục khoét vết thương trên hà mã đâu.
Anh tiếp tục phát ngôn như thể không có ý gì hết.
"Mà thôi đối với cậu ấm đầu ốc ngu si, tứ chi phát triển như Lý thiếu gia đây thì làm sao có thể hiểu được chứ?"
Bước lại gần nói nhỏ vào tai Lý Triết.
" Đừng cố gắng vùng vẫy nữa.
Bởi vì…cậu không có năng lực để chọi lại Mục Chấp.
Kể cả cha của cậu, cổ đông trong cái trường đại học này."
Lý Triết nghe liền không chịu đựng liền ngất xỉu.
Nếu như biết được Mục Chấp đáng sợ như vậy, cậu ta không muốn day vào cậu ta rồi.
Tuy có chút không cam lòng bởi nỗi nhục này nhưng lời của Chu Tần không phải đùa giỡn với cậu ta đâu.
Bên này, sau khuôn viên trường học.
Mục Chấp lẽo đẽo theo sau lưng An Tĩnh, trên tay cầm lấy phần cơm mà An Tĩnh đã làm.
Cả hai người đều tạm nghỉ chân ở đây để dùng bữa.
Mở hộp cơm ra đa dạng màu sắc rất kích thích thị giác.
Do chỉ mang một bộ đũa muỗng nên Mục Chấp giành luôn, vừa ăn vừa đút cho An Tĩnh.
An Tĩnh ban đầu còn từ chối nhưng sau đó cũng mặc kệ cậu ta luôn, muốn làm gì thì làm.
Chợt An Tĩnh đang chuẩn bị ăn một miếng tiếp theo thì khựng lại, nếu ăn như vậy không phải là hai người họ đang hôn môi gián tiếp sao.
Mặt của cô vì xấu hổ mà đỏ như quả cà chua chín nhũn vậy.
Khẽ ho khụ khụ tìm chủ đề để lãng tránh việc Mục Chấp đút cho mình.
"Khụ khụ, à Mục Chấp này tôi nghe nói cậu có bệnh sạch sẽ mà nhỉ? Nếu ăn chung dễ lây lan vi khuẩn lắm."
Mục Chấp khẽ nhíu mày nhưng với bản tính lật mặt nhanh hơn lật