Sau khi bị mẹ "êu" của mình vừa dụ đỗ vừa hăm dọa, An Tĩnh cũng phải ngoan ngoãn vác xác về nhà mình để đi dự tiệc.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng học mà đến nhà xe của giáo viên.
Trên đường đi, An Tĩnh vô tình gặp phải Mục Chấp và cô gái nào đó.
Cô không biết vì sao lòng mình lại có chút ê ẩm, chua xót nhưng chỉ đành khẽ lướt qua như chưa từng thấy.
Thấy An Tĩnh làm lơ không quen mình, Mục Chấp buồn bực tránh né cái cô gái bám theo cậu nãy giờ, cô ta y hệt như con đỉa đói quấn lấy cậu.
Thật hiếm khi cậu tỏ thái độ giận dữ với một ai.
"Cô bị thần kinh à? Tôi có quen biết cô sao? "
An Từ bày ra vẻ nhu nhược, yếu đuối để lấy sự thương hại của người khác.
Nhìn có vẻ thanh thuần trong sáng đấy nhưng bụng dạ thì tối đen như mực vậy.
"Nhưng mà em có quen biết anh mà!"
Mục Chấp nhướng mày, khinh khỉnh nhìn bộ dạng làm trò hề của cô ta.
Tại vì cái người phụ nữ thần kinh không ổn định nên An Tĩnh mới làm lơ mình!
"Vậy không lẽ cả trường này đều biết đến tôi, không lẽ tôi buộc phải quen biết cả trường này sao? Nực cười! Cô nghĩ mình là ai vậy?"
Đột nhiên một ý nghĩ vụt qua trong đầu Mục Chấp, anh không khỏi mừng như điên để cho An Từ đầy nghi vấn nhìn thấy thái độ biến hóa không lường được.
An Tĩnh, em ấy ghen sao?
Nội tâm lúc này của Mục Chấp như phiêu dạt ở phương trời xa.
Anh định rời đi theo An Tĩnh thì bị An Từ níu kéo lại.
" Anh định đâu thế?"
Mục Chấp không còn nhịn nổi nữa rồi, ghê tởm vứt lấy chiếc áo khoác mà cô ta cầm phải.
"Cô là cái thá gì quản tôi? Đừng để tôi thấy cô còn chạm vào tôi nữa thì đừng trách."
Nhìn thấy bóng dáng Mục Chấp đi, An Từ lóe lên một tia độc ác.
Cô ta cười một cách man rợn.
Không có người đàn ông nào từ chối được cô ta cả.
Kể cả anh, Mục Chấp.
Mọi thứ An Từ này muốn, chắc chắn phải dành lấy.
Nếu không, anh đừng hòng là của ai cả.
Đúng là bản chất của một con người độc ác, tham lam.
Không phải của mình, cứ thích đâm đầu đầu vào.
Đúng là đồ hết thuốc chữa.
Khi Mục Chấp chạy theo sau thì An Tĩnh đã nổ máy đi từ nãy rồi.
Để lại trên đường là một cơn gió bụi mù mịt như con mắt đầy rối bời của Mục Chấp hiện tại.
An gia.
Căn nhà này không phải căn nhà mà gia đình An Tĩnh ở hồi trước nữa.
Sau khi An Tĩnh và Trần Uyển chuyển đi sang Mỹ chữa bệnh, An Nhạc cũng định sẽ dời trụ sở sang đó nhưng bị An Tĩnh ngăn lại.
An Tĩnh nói ông rằng dù thành công hay thất bại bại thì cô vẫn thích quê hương ở đây hơn.
Thế là An Nhạc nghe lời con gái mình, không chỉ không dời trụ sở mà còn mua hẳn một căn biệt viện bậc nhất ở trung tâm thành phố này.
Để tiện cho công việc và cũng