Cốc cốc cốc.
"Cô Tống, cô có ở trong không ạ?"
"An Tĩnh hả? Em vào đi!"
An Tĩnh bước chân vào thì thấy Tống Nghiên đang xem bảng báo cáo thành tích của mình.
"An Tĩnh, em vẫn còn bị ốm sao? Cô thấy em đã khẩu trang cả tuần nay rồi."
An Tĩnh họ khan một tiếng, nhưng vẫn trả lời Tống Nghiên.
"Em đã đỡ hơn nhiều rồi ạ."
"Vậy em cố gắng khỏe lại nhé.
Tuy em đã học ở đây một thời gian rồi nhưng các bạn và em chưa trao đổi trực tiếp."
"Vâng thưa cô."
Tống Nghiên lại vùi đầu lật trang thành tích trên bàn, nghiêm túc nhìn từng dòng đánh giá và các giải mà An Tĩnh đã đạt được.
Cô giáo nhìn cô cười cười, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm hoi.
"Cô đã thành tích của bao năm nay, không nhờ em là một hạt giống xuất sắc như vậy.
Ban lãnh đạo trường đã ra đề xuất rằng sẽ chuyển em đến A1 để bồi dưỡng nâng cao thêm.
Tuy nhiên, có sự chấp thuận của em."
An Tĩnh trầm ngâm không nói gì, Tống Nghiên vẫn lật tờ thành tích của cô.
"Tuy rằng cô rất muốn giữ em lại ở lớp A7, nhưng mà cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà em bị bỏ lỡ tương lai của mình."
An Tĩnh nghe xong lời bộc bạch của giáo viên chủ nhiệm mình, không nặng không nhẹ mở lời.
"Thưa cô, em không có ý định chuyển lớp.
Em hi vọng là ban giám hiệu không tiếp tục lại đề xuất chuyện này.
Với cả em mong thành tích của mình không muốn để ai biết đến ạ.
Xin phép cô em về lớp."
Nhìn bộ dạng của An Tĩnh ra khỏi cửa, Tống Nghiên lắc đầu thở dài.
.
truyện ngôn tình
Không ngờ rằng một cô bé mới mười mấy tuổi lại có suy nghĩ chính chắn như vậy.
Nếu như gặp những em nữ sinh khác, sợ rằng hận không thể khoe hết bàn dân thiên hạ rồi.
Tống Nghiên đột nhiên nhớ ra một chuyện mình chưa làm, vội vội vàng vàng ôm sấp tài liệu của mình nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Do hấp tấp nên cô đã làm rơi tờ giấy thành tích của An Tĩnh xuống sàn nhà.
Khi đó Chu Tần đột nhiên đi ngang qua đó, nhặt tờ giấy lên định mang trả cho Tống Nghiên nhưng mà cô đi gấp quá không nghe tiếng cậu kêu.
Chu Tần nhìn xuống tờ giấy vừa nhặt được, nhìn không khỏi hết hồn, tức tốc mang tờ giấy này mang đến cho Mục Chấp xem.
Con mẹ nó, em gái này thật đáng sợ.
...!
An Tĩnh vừa về đến nhà thì nhận được cuộc điện thoai của mẹ mình là Trần Uyển, cô một tay mở cửa một tay nghe máy điện thoại.
"Alo mẹ à, mẹ gọi con có gì không vậy?"
Trần Uyển ở bên đầu dây ở chỗ nào đó rất ồn ào, ở điện thoại An Tĩnh nghe văng vẳng tiếng thông báo chuyến bay.
"Mẹ đang ở sân bay sao? Vậy mẹ định đi công tác mấy ngày? Không phải mẹ hứa với con là cùng nhau làm thịt sấy sao?"
Trần Uyển khó xử hơi thấy ăn năn với con gái, dù sao cũng do bà đã hứa với con gái mình.
"Ờ thì mẹ xin lỗi con.
Mẹ cũng không muốn thất hứa với con đâu! Do mẹ gặp công tác đột xuất nên mới vậy đó.
Con muốn quà gì không, mẹ đi công tác ở gần biển đây."
An Tĩnh can lời với mẹ mình, mẹ cô cứ coi cô là con nít mãi.
Bực mình cô không khỏi cầu nhau.
"Mẹ cứ lo đi công tác đi, khi về nhớ mua cho con một chuỗi vỏ sò được rồi.
"
Nghe thấy thông báo chuyến bay mình sắp cất cánh, Trần Uyển vội nhắc nhở rồi cua mấy luôn.
"Mẹ phải lên máy bay rồi, tới nơi mẹ gọi lại sau.
Trong tủ lạnh mẹ lỡ sơ chế thịt rồi, con chịu khó làm dám mẹ ha.
À nhớ mang cho dì Lạc một ít, dì ấy rất thích.
"
Chưa kịp trả lời thì mẹ cô đã tắt máy, An Tĩnh hạn hán lời với mẹ mình.
Lên lầu thay áo quần rồi mới bắt tay vào làm.
Mục Chấp hiện tại đang nằm trên giường chơi game, đột nhiên có một cuộc gọi của Chu Tần gọi tới khiến cho Mục Chấp game over.
Anh bực bội, giọng nói lạnh lùng khiến cho Chu Tần bên đầu dây kia phát rung.
"Cậu gọi tôi có chuyện gì? Nếu là chuyện tào lao thì tôi sẽ giết chết cậu.
"
Chu Tần giọng nói oang oang bên đầu dây, lên hết tông giọng nhất có thể.
"A Chấp, cậu đã xem bức ảnh tôi gửi cho cậu hồi trưa chưa? Con mẹ nó thật là đáng sợ! "
Mục Chấp ngoáy ngoáy tai, hờ hững trả lời.
"Tôi chưa xem."
Chu Tần gấp muốn chết, hận không thể chui qua bên điện để mà thông báo cho Mục Chấp.
"Vậy cậu mau xem đi! Em gái nhỏ đó thật không phải là người mất rồi.
"
Mục Chấp dường nghe được trong tâm của chủ đề nay giờ, mới nhảy phắt dậy mà mở máy tính để xem tin nhắn.
Mở hộp tin nhắn do Chu Tần gửi tới thì thấy 6 bức ảnh được chụp,