Hắn mở máy gọi chủ nhà trọ.
“Chú tìm con có việc gì thế ạ?”
Cho dù nhờ hệ thống quản lý lỏng lẻo và chênh vênh bên vạch giới hạn nên hắn mới có cửa vào ở, nhưng giếm sự thật nơi này là hiện trường án mạng để cho thuê thì không thể chấp nhận được —
Ít nhất cũng phải giảm giá tiền thuê.
Giọng người đối diện hơi ấp úng: “À… là vầy, căn phòng đó cậu cũng chỉ ở vào ban đêm thôi mà.”
“Có việc gì sao ạ?”
“Tôi định cho người khác thuê vào ban ngày.”
“Vậy luôn á?”
“Ừ là vậy, cậu xem không phải cậu vẫn còn đi học à…”
Hắn không chờ chủ nhà dứt câu mà cắt lời: “Chú lừa tôi.”
Vừa dứt lời hắn chợt thấy hối hận, dù hơi muộn nhưng có một nỗi lo vẫn chợt xuất hiện trong tân trí hắn:
Biết đâu, chủ nhà trọ chính là hung thủ thì sao?
Có điều, nếu hắn biết cách khua môi múa mép theo sự biến chuyển của lòng người thì đã không bị yên vị trên danh tiếng lẫy lừng của mình rồi.
Nhờ có ánh đèn, hắn đã tỉnh táo rất lâu trong bóng đêm, giờ đây khứu giác hắn cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Hắn nghe được trong không khí có một mùi vị kỳ lạ khó lòng nhận biết.
“Đúng là chú có lừa cậu.”
Giọng nói nghiêm túc bất chợt của chủ nhà trọ khiến hắn căng thẳng cả người.
“Việc này… chắc là cậu chưa biết.” Nói đến đây giọng ông ta chợt yếu đi tí chút: “Thật ra thì, tôi đã cho thuê luôn rồi.”
Tâm trạng căng thẳng của hắn lượn một vòng thành dấu chấm hỏi.
“Hay là vầy đi, giờ chú đền bù cho cậu một chút, chú còn giữ mấy quyển sách tham khảo của con trai chú, giờ cho cậu lấy đọc thoải mái, à phải, chú cũng có ít trái cây…”
Hắn chẳng nghe lọt được mấy lời chú chủ nhà trọ nói —
Bởi vì có thể là…
“Người thuê ban ngày là ai? Tại sao họ chỉ thuê ban ngày?”
“Sống ở đây thì còn dạng nào nữa, là không còn nơi nào khác để đi đó thôi.
Thuê ban ngày chắc là lái taxi về đêm thì phải.”
“Ồ.” Diễn Thần lơ đãng trả lời.
Chủ nhà trọ lo rằng hắn không vui bèn bổ sung thêm: “Cậu ta cũng không có đồ cá nhân, đồ đạc đều để trên xe cả, còn đâu đều ổn… Nói chung lâu lâu lại hút… Mà cậu yên tâm đi, tôi có nói cậu ta không được hút thuốc lá trong phòng, cũng dặn cậu ta không được lộn xộn đến đồ của cậu rồi.”
“Biết rồi.” Hắn mệt mỏi cúp điện thoại.
Tự tử thật đau đớn quá.
Hắn sờ nhẹ vết thương trên khoé miệng, nằm vật ra giường rồi vùi mặt vào trong gối.
Có người đã ở đây vào ban ngày.
Người tài xế ca đêm làm việc khi hắn ngủ, để khi hắn đi học thì người kia xoay vòng ngủ ở đây, hai người chưa từng gặp mặt, nhưng hiệu suất sử dụng căn phòng này lại rất cao.
Nghe giọng điệu “Chắc là cậu chưa biết” của ông chủ nhà thì chắc là người kia đã thuê lâu lắm rồi.
Có lẽ hai người chưa bao giờ về sớm hay xuất phát muộn, nên đã duy trì được sự cân bằng mỏng manh này —
Bản thân bất cẩn đến nhường này ư, vì sao trước giờ mình không phát hiện ra dấu vết gì cơ chứ?
Nói gì thì nói, ngủ chung giường với một ông chú trung niên cũng chẳng dễ chịu gì.
Hắn ngẩng mặt lên, cẩn thận hít vào một hơi.
Mùi khen khét của mỡ dầu ám khói không tiến vào như mong đợi — mà thấp thoáng như có một mùi thuốc là lạ.
Hắn hơi bất ngờ.
Mùi cơ thể là thứ gì đó rất riêng tư, cũng bởi khứu giác còn bị tác động từ rất nhiều yếu tố khác nhau như niêm mạc mũi, viêm mũi, di truyền, và thậm chí là độ sâu của vùng khứu giác — theo khảo sát thì những người da sẫm màu còn có khứu giác nhạy cảm hơn nữa cơ.
Có người thích ngửi mùi xăng dầu, có người thích ngửi mùi bùn đất sau cơn mưa, có người thích ngửi mùi nhà kho và tầng hầm, còn hắn thuộc về dạng nghiện mùi thuốc điển hình, hắn có ở trong nhà thuốc bao lâu cũng không thấy chán, mãi đến khi ngưỡng cảm giác[1] của hắn tuột về điểm không mới thôi.
Mùi này khó lòng làm hắn thấy khó chịu, có thể nói nó còn bí ẩn và có độc tính cao hơn mùi bên trong nhà thuốc nữa.
Dẫu cho mùi vị này có lẽ đến từ một ông chú béo núc.
Hắn nôn nóng hít vào một hơi nữa.
Chớp mắt.
Sau đó, hắn lại hít vào một hơi thật sâu — lúc này đây hắn không còn nghe thấy gì nữa, tựa như nó chưa từng tồn tại trên đời vậy.
Qua hôm sau, hắn đến lớp như thường lệ.
Sau một lần trải qua cảm giác trở về từ cõi chết, hắn đã bình tĩnh hơn trước những ánh mắt phức tạp xung quanh.
Mọi thứ vẫn như trước kia, nhưng quyển sách trên bàn hắn nay đã là sách điều tra hình sự.
Thật nực cười, thứ khiến hắn từ bỏ việc tự tử chẳng phải chân tình thế gian, mà lại là một vụ án chưa có lời giải.
Hắn không cố truy cầu chính nghĩa, cũng chẳng mấy bận tâm đến sự an toàn của bản thân.
Chưa kể, thuốc thử luminol cũng chỉ xác định là có máu, chứ không thể xác định máu xuất hiện từ lúc nào, nếu xét cả tuổi đời căn phòng, có khi vụ án đó xảy ra từ thế kỷ trước cũng nên, thậm chí không chừng bố trí căn phòng đã thay đổi mấy bận.
Nhưng có lẽ, việc lên lớp hằng ngày với hắn như quyển sách giáo khoa nhàm chán, nên hắn đặc biệt say đắm với lời khiêu khích vô danh này.
Cứ xem như hoạt động giải trí vậy.
Hắn lật một trang, đọc đến mục phân tích vết máu.
Trong sách nói rằng, trong mỗi vệt máu đều ẩn chứa một lượng lớn thông tin, chênh lệch vận tốc hay hướng bắn đều để lại dấu vết khác nhau, trên đó còn giới thiệu sơ lược một số loại vệt máu và nguyên nhân.
Những đốm sáng xanh trắng lấp lánh như sao trời hiện lên trong đầu, hắn phác hoạ sơ bộ vết máu lên giấy nháp, sau khi so sánh với vài ảnh minh hoạ tiêu biểu, hắn đoán được đại khái vết máu kia thuộc dạng máu phun từ hệ hô hấp.
Hắn nhìn chăm chú vào mặt giấy, đắm chìm trong suy tư.
Theo sự thay đổi của các biến số vận tốc và phương hướng, mỗi vệt máu sẽ có hình dạng khác nhau, nếu vậy chắc hẳn giữa chúng có mối quan hệ tuyến tính[2] hoặc tương tự —
Nếu từ độ dài và chiều rộng giọt máu mà tính ra được góc và khoảng cách va chạm, thì có thể biết hướng và vị trí xuất phát của máu.
Nhưng đây vẫn là một đề bài lớn, mà bản thân hắn lại thiếu cả công cụ lẫn trình độ chuyên môn.
Nói chung vẫn có thể ước lượng sơ hướng xuất phát, nhưng muốn tìm được khoảng cách khá phức tạp, chiều rộng giữa vệt máu rơi từ độ cao một mét hay mười mét không có sai số quá nhiều, chưa kể những kẻ hở trong căn phòng nhỏ bé còn tăng thêm độ nhiễu của các biến chỉ phương[3].
Hắn nghĩ mãi không ra kết quả.
Bạn cùng bàn ngước nhìn ảnh minh hoạ trong sách — đối với học sinh trung học bình thường, nhìn thấy vết máu thôi đã hãi hùng lắm rồi, nói gì đến trông thấy khung cảnh đằng sau với cái đùi to tướng và mô não trắng hếu văng tung toé.
Bạn cùng bàn khiếp sợ mà chẳng dám biểu hiện ra ngoài vì đang ở trên lớp, chỉ biết nháy mắt điên cuồng với cậu bàn sau, hét lên những lời vô thanh, khẩu hình miệng hiện thành hai chữ “cứu mạng”.
Diễn Thần là một học sinh trung học không bình thường, nên chỉ hờ hững liếc cậu bạn kia rồi quyết định thay đổi hướng nghĩ.
Những đốm sáng bắn tung toé kia là máu phun từ hệ hô hấp, vậy ắt hẳn vết thương đó là một loại thương trí mạng, cũng tức là nó có lẽ xuất phát từ một chỗ trên cơ thể.
Từ một chỗ…
Một hướng chung chung…
Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu hắn.
Nếu dùng tia laser đánh dấu quỹ tích bắn của từng vết máu trong không khí một cách tương đối, và tìm điểm giao nhau giữa chúng, thì điểm đó — chẳng phải chính là điểm xuất phát của máu, cũng tức là vị trí của vết thương trí