Khôi Kình.
Là kẻ ẩn mình sau hàng tầng hàng lớp màn che, chưa ai từng gặp mặt; là kẻ nắm trong tay công nghệ vượt thời đại nhưng quyết lòng ngủ đông lặng lẽ hay thậm chí vung tay phá huỷ không chút thương tiếc;
Là kẻ có thể tránh hệ thống an ninh công cộng và xâm nhập thể chế quốc gia như ra vào nhà mình; một kẻ đầy trào phúng thu thập các thiên tài trong nỗ lực trả thế giới về nguyên bản tự nhiên.
Là bàn tay sau màn của GW, Khôi Kình.
Sau bấy nhiêu năm, rốt cuộc đến hôm nay gã đã hiện ra dưới ánh mặt trời.
Lý Vi đã ép gã chường mặt một cách rất mực khéo léo.
Ngay giây phút nguy nan, khi Vương Giác suýt lần thứ hai chìm vào hôn mê, nếu gã không hành động thì chứng cứ Vương Giác chưa khai sẽ vĩnh viễn trở thành căn bệnh tâm lý nan y của Khôi Kình.
Bệnh tâm lý là một ngục giam vô hình, nó vây hãm và quấy rầy người ta trong cơn mộng mị, dù có giết chết Vương Giác cũng không xoá tan được.
Nếu kẻ thọc gậy bánh xe là người khác thì gã còn có thể sai bọn lính lác đi xử lý.
Thế nhưng đây là Lý Vi, là hạng nhất.
Không ai có can đảm để ngăn anh và cũng không ai có năng lực để làm cả.
Bác bảo vệ “Lão Trương” nghe thế thì êm dịu cười nói: “Tiểu Vi.”
Vào khoảnh khắc đó, chất giọng thân thương phúc hậu của bác bảo vệ ngoài cổng trùng lắp hoàn toàn với âm thanh nghiêm nghị sau biến âm trong màn hình điện tử.
Chiếc áo xám kia quá chi mộc mạc, chất vải mềm rủ dán sát trên da đã không còn giữ dáng, như đang âm thầm cho thấy nó được giặt qua rất nhiều lần rồi.
Đến khi nhìn thấy người thật rồi Lý Vi vẫn hơi ngạc nhiên.
Gã ta thế mà nghiễm nhiên giấu mình bấy lâu trong tổ chức, nhẫn nhịn đóng vai một người bảo vệ trong căn phòng chẳng mấy ấm áp trước cửa.
Phòng bảo vệ là nơi tầm thường nhất, nơi người ta dễ để lộ sự thật nhất, và cũng là nơi dễ đặt tai mắt tám phương nhất.
Vậy là trong những năm qua, gã biết hết thảy mọi chuyện.
Tin tức Hồng Biệt báo cho gã là thật hay giả gã đều biết cả.
Giữ vững tác phong thường trực, gã đã nhanh chóng từ chối đề nghị tận dụng công nghệ để kiếm tiền của Hồng Biệt, để tất cả mọi sát thủ đều phải học từ chính chủ chân tài.
Tuy bất ngờ nhưng đặt vào gã thì rất hợp tình hợp lý.
Không ngoại lệ, không kẽ hở, không chừa cơ hội cho bất cứ biến số thay đổi nào.
Lý Vi chính là vị đệ tử đáng tự hào của Khôi Kình.
Nên khi anh nghe lén sẽ không buông tha một ai.
Khôi Kình gọi tên Lý Vi xong, xoay người gật đầu thăm hỏi người ngồi trên giường: “Và cả cậu nữa, đã lâu không gặp — 333.”
Cả người Vương Giác chợt căng cứng.
Đây cũng là lần đầu y nhìn thấy gương mặt bên dưới mặt nạ trắng của con người đã tra tấn y từng ấy năm.
Chưa kể đến việc gặp lại sẽ kích động PTSD, gã còn cố tình gọi mã giường bệnh của y…
“Khi chú bảo vệ trong phòng vừa kể xong chuyện con trai ăn bám đã chết tức tưởi,” Lý Vi siết chặt cổ tay Vương Giác với ý an ủi: “Tôi liền biết ngay là ông.”
Từ bé Khôi Kình đã nói cho anh rằng, những kẻ có được vận may tốt là những kẻ bị thời đại nguyền rủa đến mất đi ý chí của bản thân, và cái tên Levi và Simeon cũng bắt nguồn từ đó.
Thế nên khi gã biết được câu chuyện của ông chú kia sẽ lập tức cho đứa con thành cô nhi.
Làm như vậy nhằm “cứu rỗi” đứa trẻ.
Khôi Kình nghe thế thì nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đứa nhỏ Hồ Lô kia cho cậu rất nhiều thuốc bổ, cậu đều giải quyết cả rồi chứ?” Gã cười lắc đầu: “Thảo nào cậu không nhận.
Nghịch ngợm nghịch ngợm, cậu đã nhận ra từ khi nào thế?”
“Ông đóng kịch xuất sắc vô cùng, ngay cả trước mặt một bảo vệ tầm thường cũng không để lộ sơ hở.” Lý Vi lạnh nhạt nói: “Ngay cả cách ông giả vờ gào thét thảm thương trước thi thể người bảo vệ đó cũng làm người ta không thể nghi ngờ.”
“Thế nhưng ông đã bỏ lỡ một điểm.”
“Là ông thấy tôi mới bắt đầu gào khóc.” Lý Vi nhướng mắt: “Trong khi tiếng thi thể chạm đất đã vang lên từ trước đó rất lâu.”
“Khi đó tôi còn chưa nhận ra, nhưng tôi vốn quen kiểm soát tất thảy mọi động thái xung quanh.
Ông cho rằng người ta sẽ đối xử thoải mái với nhân viên phòng bảo vệ hơn nên bản thân ông cũng thả lỏng.” Anh bất giác nhớ tới việc gì đó nên bổ sung: “Bằng không, chắc tôi cũng phải gắn chip cho ông thì mới phát hiện được.”
Vương Giác nghe đến đây thì rộn rạo trong lòng, rốt cuộc thì Lý Vi đã lừa y làm bao nhiêu chuyện.
Y biết bản thân mình là con mồi để ép Khôi Kình ra khỏi hang… Nhưng bàn cờ này được giăng từ lúc nào? Từ lúc y dẫn anh ta đến nhà mình ư? Hay còn sớm hơn thế nữa?
Khoan đã, “cũng” gắn chíp là ý gì…
“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.” Khôi Kình bước từng bước về phía này: “Cậu tính chơi tới cùng thật ư, gạt bạn trai bé bỏng kia cả chuyện đại sự như thế không sợ sẽ trù dập y đau đến chết sao?”
Có rất nhiều lý do để anh không nói cho y…
Nhưng y nguyện lòng tin tưởng vào điều tốt đẹp nhất.
“Thay vì lo anh ấy trù dập tôi, tôi thật mong rằng anh ấy sẽ thay tôi giết ông.”
Vương Giác nhìn thẳng Khôi Kình và nhấn từng chữ.
Khôi Kình nghe vậy thì dừng đoạn rồi bật cười.
“Ôi nhóc con vẫn đáng yêu làm sao.
Bây giờ hết