Cảm giác vừa đeo đủ loại dây loại ống trên người vừa lén lút tập đi thú vị vô cùng.
Lần hồi hộp nhất là khi tôi chợt nghe tiếng bước chân, bèn nhanh chóng chúi người ngã xuống.
Cũng may người đến là một bệnh nhân khác nên chỉ đỡ tôi dậy rồi rời đi.— VƯƠNG GIÁC–
Gió đêm mùa hạ se lạnh, bốn bề vắng lặng, tiếng bước chân loạn nhịp nổi bật giữa màn đêm yên ả, âm thanh lộp bộp đánh vang làm kinh động chú mèo đang kiếm ăn đêm.
Sau khi bị quần chúng nhân dân nhiệt tình báo cáo với bệnh viện, Vương Giác không dám đi tìm nơi đông người nữa mà chỉ đành lê đôi chân đã tê liệt xúc cảm, quay đầu bước vào một con hẻm không rõ tên.
Y vừa thở hổn hển nhích chân chạy, vừa cảm thấy thật quá buồn cười.
Tất cả mọi người đều bỏ rơi y, người duy nhất trên thế gian này còn khả năng muốn tìm y lại là một tên sát thủ.
Từ bé đến giờ đều thế, chỉ khi đính kèm với lợi ích gì đó thì mới có người quan tâm đến y mà thôi.
Vậy mà y còn cảm thấy họ là cùng một loại người.
Lẻ loi đơn độc.
Chỉ có một mình.
Y đã quên mất mình nghe lại được âm thanh thế giới bên ngoài từ khi nào.
Trong những năm bị giam giữ trên giường, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động, nhưng y lại có một lịch trình sinh hoạt ngủ nghỉ thông thường.
Việc đó chẳng khác nào ở địa ngục, mỗi ngày đúng giờ đẩy y vào giấc ngủ, rồi nhân tiện lấy muôi vớt linh hồn cho y tỉnh lại, sau đó ném qua chảo dầu đang sùng sục sôi.
Nát vụn và đẫm máu, cứ thế lặp lại ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Ý nghĩa cuộc sống dường như gói gọn trong một tiếng rung.
Sau khi cô gái kia rời đi, thế giới lại trở về tĩnh lặng.
Âm thanh duy nhất chuyển sang Lý Vi.
Trước đó y chưa từng nghe giọng Lý Vi, nhưng thế giới quanh y yên tĩnh quá đỗi nên từng tiếng bước chân, tiếng vải vóc ma sát, tiếng vang nhẹ khi có người ngồi vào ghế dựa… Thiếu điều cả âm thanh kim rơi trên mặt đất y cũng có thể nghe thấy.
Y biết hàng ngày có một người luôn đến và ngồi đây.
Và rồi y chẳng khác nào một con mèo, nhung nhớ nhịp điệu bước chân đó, chỉ cần nghe thấy từ xa đã nô nức vui mừng.
Mãi đến khi y sắp nhớ rõ cả tần suất hơi thở người kia, thì Lý Vi lên tiếng.
Sử dụng những kiến thức y học chuyên môn mà anh ta nghe nhiều đến nằm lòng để kể cho y nghe, những câu chuyện giết người của mình.
Đôi lần là về những loại thuốc thế hệ mới mà y chưa từng nghe qua, thậm chí còn có loại do chính anh ta sáng chế ra, anh ta gây án một cách lưu loát, hoàn mỹ, chẳng để lại dấu tích, từng việc từng việc kể ra đều khiến người nghe khiếp sợ.
Xong việc rồi lại thu về nanh vuốt, ngủ đông giữa nhân gian.
Người như vậy không khỏi khiến người khác cảm thấy làm sát thủ quá đáng tiếc, mà không làm sát thủ lại càng đáng tiếc.
Nhưng cũng có đôi khi anh ta kể chuyện về bản thân.
Anh căm ghét hình tròn, chỉ yêu thích những thứ góc cạnh, là một bệnh nhân mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng nhưng rất “hưởng thụ” cảm giác đó, anh đam mê đẩy bản thân vào chỗ chết vì chỉ như vậy mới cảm nhận được mình đang sống.
Giọng anh lạnh lẽo, âm điệu khi tâm sự luôn bằng phẳng, chưa bao giờ bộc lộ một chút cảm xúc nào.
Chỉ tình cờ có lần nọ, y nghe được cuộc đối thoại của anh ta và cô điều dưỡng, nói không ngoa thì khi đó anh là một chàng trai dí dỏm hài hước và rất giỏi dẫn dắt câu chuyện — nếu một ngày kia anh ta gác kiếm thì chuyển sang làm diễn viên ắt cũng là lựa chọn hợp lý.
Có lẽ sự giả tạo bề ngoài khiến anh ta mệt mỏi, hoặc có lẽ để thoả mãn đam mê phải nói ra tất cả nhằm giải toả áp lực, và biết đâu vì những lời đó quá tuyệt vời, nghe vào những câu chuyện hãi hùng như vậy đã kích thích tế bào cảm giác của y, là nguyên nhân chính dẫn đến việc y thức tỉnh trở lại.
Nhìn thấy cuối hẻm trước mắt, y chợt dừng bước.
Y không biết mình nên chạy hướng nào.
Y còn có thể đi đến đâu?
Y còn có thể về nơi nào?
Ngay khoảnh khắc chán chường thoái chí, y bất chợt ngẩng đầu.
Lại có tiếng bước chân.
Thế nhưng lần này khác trước, đây là nhịp điệu vô cùng quen thuộc trong tâm trí y.
Chỉ trong nháy mắt y đã nhận ra.
Thế nhưng đáng tiếc, khi y nghe thấy âm thanh đó, nó đã đến gần trong gang tấc —
Một con mồi đúng chuẩn cần phun độc ngay thời khắc này, hoặc cắt đứt đuôi mình để thoát thân.
Nhưng y chẳng thể chạy nổi nữa.
Cách duy nhất y làm được là cố gắng giả chết, biến mình thành một con ếch bất động, hy vọng rắn độc sẽ lướt qua mặt mình.
Máu chảy ngược dòng, tim đập chân run, tai không nghe thấy.
Không nhìn thấy mình.
Không nhìn thấy mình…
Nào ngờ còn chưa kịp thở ra một hơi, Vương Giác đã cảm thấy ấm áp bên tai, chất giọng quen thuộc đầy trêu ngươi vang lên:
“Còn tính chạy đâu nữa hả, Đậu Bắp nhỏ?”
Đáng tiếc Lý Vi không phải rắn độc, anh ta là máy cảm ứng hồng ngoại.
Khi cần thiết anh sẽ che giấu bước chân của mình, chỉ khi bước vào phạm vi