Vương Giác nào có thể cưỡng lại anh, chỉ bèn mím môi áp miệng hôn bên má anh.
“Em không cần thứ này, để em huỷ nó càng sớm càng tốt tránh hậu hoạn.” Y bĩu môi: “Không thể chừa bất kỳ một cơ hội nào để nó rơi vào tay người khác.”
“Đậu Bắp Nhỏ ơi,” Lý Vi nâng đầu ngón tay y lên thoáng hôn: “Em đối tốt với tôi quá.”
Nụ hôn ấy làm Vương Giác rúng động.
Ôi chao, từ khi anh ấy biết tư duy mong muốn, sao mà miệng lưỡi bén ngót ngày một nhiều thế kia.
“Ắt là bởi tôi đã được ông ta răn dạy rằng, chỉ khi thấm nhuần quy tắc và thấu hiểu quy tắc, mới có năng lực phá huỷ quy tắc.” Lý Vi thổ lộ thế giới quan của anh: “Tôi vốn quen sống trong sự đề phòng chuẩn bị, luôn tìm phương thức đảm bảo mình có thể ứng phó trong bất cứ tình huống xấu nào.
Và thứ gọi là tình huống xấu ấy chẳng qua cũng chỉ là một thời cơ để hủy diệt ông ta mà thôi.”
“Thế nên cái gọi là thời cơ tạo phản mà anh nói, tức là từ lúc anh nhớ ra… những khổ đau Khôi Kình bắt anh trải qua trước đây?”
“Không phải.
Tôi vẫn không nhớ ra.”
Vương Giác nói: “Vậy thì em có một thắc mắc đã băn khoăn lâu rồi.”
“Em nói đi.”
“Vì sao anh lại đột nhiên tạo phản?”
Lý Vi vẫn về phe Khôi Kình vào thời gian anh giả vờ bắt y ở căn hộ.
Rồi anh đột nhiên đổi phe, đột nhiên gây khó dễ, bỗng dưng xuất hiện nhiều biến số khó hiểu, không giống như một kế hoạch được thiết kế chỉn chu.
Dường như động cơ không rõ lắm.
“Về việc này… đúng là có một bước ngoặt.”
“Là chuyện gì thế?”
“Lần trước tôi từng nói với em rằng tôi không có có cảm giác thoả mãn khi giết người.
Thực tế ngược lại cũng thế, cứu người cũng không làm tôi thoả mãn.”
Lý Vi cụp mắt, cảm giác quyền uy bất giác tan biến thành chút dịu mềm êm ái.
“Lúc trước, khi em nghĩ thầy mình đã chết,” giọng anh hẳn nhiên phảng phất chút dỗi hờn: “Em dám chĩa dao vào người tôi.”
Vương Giác nghe vậy giật thót, mờ mịt hỏi: “ Nên là?”
“Nên là nếu họ thật sự đều đã chết, có phải em sẽ…”
Vương Giác suy đoán: “Anh sợ em sẽ giết anh sao?”
Lý Vi cúi đầu, hững hờ lặp lại: “Em không đánh lại tôi.”
“… Ừ thì đúng.” Y bực dọc: “Vậy anh sợ cái gì?”
Lý Vi chợt nhướng mắt nhìn y, trông như còn có mấy phần uất ức.
“Tôi sợ em không để ý tới tôi.”
“Khi đó tôi không muốn cứu ai cả.
Tôi chỉ sợ nếu họ chết rồi… em sẽ không để ý tôi nữa.”
Vương Giác ngẩn cả người.
Hồi lâu sau, y mới mấp máy đôi môi.
“Anh cứu thế giới, là vì sợ em không để ý tới anh?”
“Anh dốc hết lòng phí hết sức, huy động nhân lực, tạo mưa ức chế u ác tính cho cả thành phố… đều vì… chuyện vậy thôi?”
“Chuyện vậy thôi?” Lý Vi thoáng như hơi bất mãn, mắt anh tối sầm như nhớ đến gì đó.
“Em có biết là chuyện em không để ý tới tôi đáng sợ đến nhường nào không.”
Vương Giác chết lặng chỉ đành nhìn anh.
“Tôi đã nói, chuyện đầu tiên tôi muốn làm chính là nói chuyện với em.”
“Lần đầu tiên tôi muốn làm một chuyện, thế rồi sao nào, tám năm liền em không để ý đến tôi.
Rồi đến một tháng này nữa… Tôi rất sợ, sợ rằng em sẽ không mở lời được nữa.”
Vương Giác cúi đầu, nắm chặt tay anh.
“Sau đó tôi mới hiểu được, bên trong chữ “muốn” lúc kia có rất nhiều chữ ‘muốn’.”
“Muốn nói chuyện cùng em, muốn giúp em tỉnh lại.
Muốn được nhìn em, và cũng muốn em nhìn tôi.”
“Thấy em chào cờ cũng sẽ muốn… giúp em giải quyết.”
“Từ lúc đó luôn?” Vương Giác oanh tạc bầu không khí lãng mạn: “Hở? Hả? Anh anh anh, aa biến