Dịch: Mạc Nguyệt
Lộ Hứa cũng chẳng biết mình bị làm sao, rõ ràng Giang Thừa Nguyệt chỉ tương tác bình thường với bạn, nhưng anh lại thấy không vui.
Đến nắm tay anh còn không chịu, sao với mấy người quen biết chưa lâu lại tiếp xúc gần gũi, tự nhiên thế?
Anh hơi tò mò, muốn biết có phải cậu đối xử đặc biệt với mình không.
*
Người của hãng thu âm gọi điện cho Giang Thừa Nguyệt hẹn ngày kia gặp mặt.
Thành viên ban nhạc đều là người chơi nhạc nghiệp dư, thu nhập không bù nổi chi tiêu, các ngày trong tuần đều bận rộn với công việc mưu sinh, chỉ có Giang Thừa Nguyệt còn là sinh viên nên không bận lắm.
Trong phòng tập dưới tầng hầm được Mạnh Triết thuê với giá rẻ, Giang Thừa Nguyệt tỉ mẩn chỉnh sửa ý tưởng sáng tác và bản nhạc Giữa hạ chưa qua cùng kinh nghiệm biểu diễn của từng thành viên trong ban nhạc, sắp xếp theo số chữ rồi cho vào túi tài liệu mới mua về.
Ngoài ra, từ mấy ngày trước, cậu đã hỏi xin người hâm mộ bản ghi âm tại hiện trường với chất lượng âm thanh tương đối tốt để gửi cho người phụ trách bên hãng thu âm.
Tiếng báo tin nhắn Wechat vang lên, người phụ trách bên kia gửi cho cậu tin nhắn mới.
[Cậu gửi lại bản thu âm đi, tôi không tìm thấy.]
“Nhóc Nguyệt đã gửi từ mấy hôm trước rồi, họ không thèm nhận chứ gì?” Đỗ Huân nóng tính như lửa, nói năng hành xử đều hấp tấp.
“Thế này mà là công ty lớn, đúng là làm ăn không có tâm.”
Tôn Mộc Dương liếc anh ta rồi lại nhìn lên trần nhà, ra vẻ không hứng thú.
Mạnh Triết ghé qua xem tình hình, nói: “Vội cái gì.
Người ta là công ty to, chúng ta là ban nhạc nhỏ, họ không xem trọng cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, ban nhạc mới toanh như chúng ta nếu không được ai giới thiệu thì làm gì có cửa lọt vào mắt xanh của các ông lớn.”
Giang Thừa Nguyệt sắp xếp lại từng tài liệu, bảo: “Để ngày kia đi gặp xem thế nào, cũng chẳng mất gì.
Có nền tảng thì sẽ phát triển tốt hơn, nhưng không tìm được bên nào thì tự ra album cũng được.
Tóm lại cứ thử xem sao.”
Mấy tiếng sau, Giang Thừa Nguyệt đi từ phòng tập về nhà, định ngồi trên ghế treo tập một lát, vào đến sân mới thấy hôm nay đã có người chiếm mất chỗ.
Lộ Hứa cầm máy tính bảng, lông mày cau chặt, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng lắm, bút cảm ứng Apple gõ nhịp lên máy tính bảng như gõ mõ.
Giang Thừa Nguyệt đi men theo con đường nhỏ trong sân qua đó: “Có chuyện gì khiến anh phiền lòng à?”
Lộ Hứa nhìn cậu đăm đăm.
Anh chỉ cau mày thôi mà cậu đã biết anh đang phiền lòng, đây có lẽ là sự ăn ý mà cậu không có với người khác.
“Xem cái này đi.” Anh phẩy tay đuổi mấy con đom đóm đậu trên đầu gối mình, đưa máy tính bảng cho cậu: “Tuần sau là đến sinh nhật cô Lộ Niệm của cậu rồi.
Anh đang nghĩ xem nên tặng bà ấy cái gì.”
Lộ Hứa tự lập về tài chính từ rất sớm, năm nào cũng tặng cho mẹ những bộ trang phục chính tay mình thiết kế.
Lần nào bà Lộ cũng vui vẻ nhận lấy, nhưng ít khi mặc.
Năm nay anh đổi ý, muốn tặng bà cái gì đó khác biệt.
“Để em giúp anh chọn.
Em giỏi tặng quà lắm đấy.” Giang Thừa Nguyệt chủ động nhận nhiệm vụ, “Lần nào em tặng quà, người ta cũng gửi mặt cười cho em qua Wechat.”
Lộ Hứa nghĩ bụng: Giang Thừa Nguyệt đối xử đặc biệt với mình, cậu ấy còn giúp mình tặng quà sinh nhật cho mẹ cơ mà.
Giang Thừa Nguyệt gấp bản nhạc cầm trong tay thành hình vuông rồi bảo: “Anh có thể tặng son.”
Lộ Hứa không biết nói gì.
Anh chưa từng nghĩ có thể tặng loại quà phổ biến, tầm thường như thế, tức đến nỗi đầu muốn bốc khói, nhưng nghĩ một hồi lại nuốt mấy câu khó nghe vào bụng, tìm trang web chính thức của một hãng nọ rồi đưa máy cho cậu chọn.
Giang Thừa Nguyệt bấm mấy cái lên màn hình, chọn một hàng rồi trả máy cho anh.
Lộ Hứa mở giỏ hàng ra xem rồi câm nín.
Quả nhiên toàn chọn tông đỏ.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh, như thể đang chờ được khen.
Anh nuốt lại mấy lời hằn học đã tuôn đến bên mép, nói một cách “mềm mỏng” hơn: “Màu đỏ hoa hồng đúng là xấu nhất trần đời.”
Đôi mắt màu hổ phách trở nên ảm đạm, Giang Thừa Nguyệt cúi gằm, nhìn đám cỏ xanh dưới đất: “À… thế em về tập tiếp đây.”
Lúc cậu ủ rũ cúi đầu, cơ cổ hơi căng, mái tóc màu sợi đay rủ xuống cái cổ trắng nõn, trông như một con thiên nga trắng muốt tao nhã cúi đầu ngắm bóng mình dưới nước.
Lộ Hứa cắn răng hàm, tự dưng rất muốn ra tay chỉnh lại thẩm mỹ của cậu.
“Lại đây, tôi thử cho cậu.”
Dưới bàn thiết kế của Lộ Hứa là hàng loạt ngăn kéo nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ.
Để tiện cho anh phối hợp với các loại trang phục, Vương Tuyết gần như mua hết các màu có trên thị trường.
Lộ Hứa mở ngăn kéo, chọn ra một cây son màu đỏ hoa hồng trong đống son nước đủ màu.
“Lại đây, chìa mu bàn tay ra cho anh.”
Giang Thừa Nguyệt chớp mắt, làm theo, nhìn anh quệt một đường lên mu bàn tay mình.
“Có thấy màu này xấu không?” Lộ Hứa hỏi với vẻ đắc ý.
“Không xấu, đẹp lắm mà.”
“Sao lại đẹp?” Nguyên tắc thẩm mỹ của nhà thiết kế Lộ một lần nữa bị thách thức, anh cúi người định tìm màu son đỏ hơn.
Đúng lúc