Dịch: Mạc Nguyệt
Dãy đèn của trung tâm thương mại sau lưng lần lượt tối om.
Giang Thừa Nguyệt đưa bánh bao xong liền hối hận.
Cậu nhớ ra buổi sáng thứ hai sau khi ở chung với Lộ Hứa, cậu đã tốt bụng mời anh ăn bánh bao.
Lúc đó anh phản ứng rất gay gắt, dường như cảm thấy không tài nào hiểu được cậu.
Suốt một thời gian dài sau đấy, cậu vẫn luôn cho rằng anh Lộ là nhà thiết kế lớn không nhiễm khói bụi trần gian.
Cậu vỗ lên mu bàn tay anh ra vẻ thấu hiểu, rồi chìa tay ra, ý bảo anh trả bánh bao cho mình.
Lộ Hứa nhướng mày: “Làm gì có chuyện đã cho rồi còn đòi lại? Sao cậu mâu thuẫn thế?”
“Thế anh có ăn không? Anh thì chắc là ăn không quen đâu.”
Vẻ mặt lúc đòi lại đồ ăn của cậu quá nghiêm túc, chút xao xuyến vừa gợn lên trong lòng Lộ Hứa lập tức tản đi hết, “Không ngon cậu còn mời anh ăn làm gì.”
Giang Thừa Nguyệt nghĩ lại thấy cũng có lý.
Một nhà thiết kế thời trang cao cấp tầm cỡ quốc tế như Lộ Hứa làm sao có thể cùng cậu ngồi ở bồn hoa ven đường gặm bánh bao được, tin này mà lan ra thì mất hết cả hình tượng.
“Em cũng muốn mời cái khác lắm.
Nhưng em nghèo quá mà.” Cậu gãi đầu gãi tai, trông hơi tủi thân.
Hôm nay anh giúp cậu lên đồ, giám sát cả quá trình chụp ảnh bìa, bận rộn hơn nửa ngày trời.
Cậu vốn chẳng cho rằng mấy bức ảnh đó có thể kiếm ra tiền, nên thực ra… cậu rất muốn mời anh ăn cái khác thay lời cảm ơn.
Bóng đèn trên đầu cậu bật sáng.
Lộ Hứa đang chờ phản ứng của cậu.
Gần đây có một nhà hàng 3 sao Michelin, xa hơn chút nữa có đến mấy gian bếp phục vụ riêng cho các nhà thiết kế.
Chỉ cần cậu ngỏ ý, anh có thể gọi tài xế đưa họ qua đó ngay lập tức.
Cuối cùng Giang Thừa Nguyệt cũng lên tiếng: “Anh Lộ, anh có thể…”
Lộ Hứa nhướng mày, chờ câu sau.
Anh đang rất thích thú chờ xem cậu ỷ lại mình.
Giang Thừa Nguyệt mở to đôi mắt sáng long lanh: “Anh có thể cho em mượn 20 tệ không?”
“Chỉ 20 thôi?” Cái này không giống dự đoán của anh lắm.
Trên người anh chỉ có thẻ tín dụng, không có tiền mặt.
Để làm cậu hài lòng, anh đưa thẻ rồi nói luôn mật khẩu, đi cùng cậu ra ATM gần đó rút một tờ 100 tệ, rồi lại nhìn cậu vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh đổi tiền thành năm tờ 20 tệ.
Thường ngày Lộ Hứa làm việc ở văn phòng của Nancy & Deer, có đi xã giao cũng toàn là các show thời trang của những nhãn hiệu nổi tiếng.
Hôm nay, một buổi tối giữa hè, lần đầu tiên trong đời anh đi cùng Giang Thừa Nguyệt len lỏi giữa các con ngõ nhỏ ở khu phố cổ.
Tiếng lá reo xào xạc xung quanh, đằng sau có người đi xe đạp bấm chuông ring ring.
Anh còn đang nghĩ đây là cái gì thì cậu bỗng nắm tay, kéo anh sang bên đường, tránh hai chiếc xe đẹp kiểu cũ.
“Cậu nhóc này ăn mặc tử tế, mặt mũi sáng sủa mà sao cứ đi ra giữa đường thế hả?!” Bác gái đi xe đạp quay đầu lại trách Lộ Hứa.
“Cháu xin lỗi ạ!” Giang Thừa Nguyệt cười hì hì đáp lại.
Cậu chợt nhận ra mình vẫn đang nắm tay Lộ Hứa, vội vàng buông ra.
“Ấy, trước khi kéo anh, em quên lau tay rồi.”
Cậu lo anh không vui, nhưng vừa mới buông tay, anh đã nắm chặt lấy ngón tay cậu, không cho cậu bỏ ra.
Cậu thử nhúc nhích ngón tay, muốn rút lại.
Nhưng anh ấn rất chặt, thậm chí còn kéo mạnh làm cậu lảo đảo.
Đầu ngón tay cậu cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
Anh Lộ… làm sao thế?
Giang Thừa Nguyệt suy đi nghĩ lại, cảm thấy chắc là trước lúc “hạ phàm”, anh chưa nhìn thấy mấy con phố đông đúc, chật chội thế này bao giờ nên không quen, nhưng không nói gì.
Thế là cậu xung phong làm người dẫn đường, mặc cho anh nắm tay mình, còn lắc qua lắc lại tỏ ý anh cứ yên tâm.
Lộ Hứa chủ động nắm tay tự dưng được đáp lại, bên tai như có chú chim nhỏ Nancy hí hửng vỗ cánh, mang theo lông vũ mềm mại và ánh dương ấm áp xông thẳng vào lòng anh.
Anh nghĩ kĩ rồi, không cần biết cậu lấy 20 tệ đó để mời anh ăn gì, anh đều sẽ khen hai câu.
Đột nhiên anh không còn ghét quán vỉa hè hay phố ăn vặt ở chợ đêm gần sông nữa.
Giang Thừa Nguyệt nói liến thoắng, kể cho anh nghe lịch sử của con phố này.
Hai người rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng chân trước cửa một quán mạt chược Tứ Xuyên.
Lộ Hứa: “???”
“Anh đứng yên ở đây nhé, đừng đi lung tung.
Em biểu diễn cho anh xem.” Giang Thừa Nguyệt nói rồi dành năm mươi phút để ngồi ở bàn mạt chược, biến 20 tệ thành 200 tệ.
Lộ Hứa cầm cốc cà phê đen và cốc nước có ga do trợ lý phòng kinh doanh đưa tới, chau mày bước vào quán mạt chược, vừa khéo thấy Giang Thừa Nguyệt lật một hàng con bài trắng xanh lục, chỉ vào người đối diện, nói: “Háp pì! (tiếng Tứ Xuyên, nghĩa là ngốc) Bài tốt mà chơi nát quá.
Đưa tiền đây!”
“Happy?” Lộ Hứa nghe mà nhíu mày.
Vui thế cơ à?
Cậu bỏ anh ở ngoài, không cho anh vào, còn cậu thì chơi vui thế này sao?
“A, anh Lộ!” Giang Thừa Nguyệt trông thấy anh vào lập tức đứng dậy xua tay, “Tôi không chơi nữa.”
Mấy người ở bàn mạt chược đang định khuyên cậu lần sau lại tới, sợ cậu thắng to rồi lủi mất, vừa ngẩng lên đã trống thấy Lộ Hứa đứng cạnh cửa.
Anh được thừa hưởng chiều cao từ ông bố người Đức, bảo vệ quán mạt chược còn thấp hơn anh gần một cái đầu.
Anh sải bước tiến vào, hơi cúi đầu nhìn xung quanh, trông có vẻ không vui, toàn thân như tỏa ra hơi lạnh, hệt một cột băng giữa ngày hè nắng gắt.
Dù là mái tóc nâu sẫm hay đôi mắt xanh thì đều lạc quẻ với bầu không khí của quán mạt chược trong con ngõ nhỏ này, nhìn là biết người ở đẳng cấp khác.
“Oa oa là người Tứ Xuyên hả? Lần sau lại tới chơi mạt chược nhé!” Có người hô.
“Không tới đâu.” Giang Thừa Nguyệt cười từ chối, đẩy Lộ Hứa ra ngoài, “Mình đi thôi anh.”
“Cậu đến đây chỉ để biến 20 tệ thành 200 tệ?” Lộ Hứa không cười, đôi mắt lam sâu thẳm như biển băng xa xôi, ẩn chứa những suy tư trầm lắng.
Giang Thừa Nguyệt không nhận ra anh đang không vui.
Má cậu ửng hồng vì phấn khích và căng thẳng.
Nghe anh hỏi vậy, cậu hơi kiễng chân, đặt ngón trỏ lên môi anh: “Suỵt! Anh đừng nói với mẹ em là em chơi mạt chược nhé, cũng không được nói với cô Lộ Niệm.”
Mùi băng lạnh quanh người Lộ Hứa lập tức tản đi, trở thành mùi nước hoa nam nhàn nhạt, hương cuối thoáng mùi phật thủ dịu nhẹ.
Anh cười nhẹ tỏ vẻ không bận tâm lắm.
“Tại sao?”
“Ừm…”
Giang Thừa Nguyệt ngập ngừng.
Hồi cấp hai cậu nghịch hơn bây giờ, Khúc Tịnh quanh năm ở nước ngoài, nhà chả có ai quản, nên cậu theo chân học sinh cấp ba đến quán mạt chược mấy ngày, vốn chỉ định làm quần chúng cổ vũ, ai ngờ cậu được trời