Dịch: Mạc Nguyệt
Giang Thừa Nguyệt tiếp xúc với ban nhạc từ hồi mới học cấp hai.
Cập từng gặp nhiều kiểu người, có người ăn nói xéo sắc, cay nghiệt, có người ôn hòa, thấu tình đạt lý, nhìn chung chơi với nhau vẫn khá ổn, chưa từng có mâu thuẫn nào quá lớn.
Những người làm khó cậu như Trần Như Huy và Hướng Trì lúc trước phần lớn đều tự mình ra trận, có nói khó nghe cũng nói thẳng mặt nhau.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp cái kiểu mưu mô mà nấp sau lưng fans giả làm bạch liên hoa thế này.
Mà… buồn cười một nỗi là đám người này còn quay sang mắng ngược lại cậu.
Thực ra cậu không thích các chiêu trò trong giới showbiz.
Những lời chọc ngoáy, móc mỉa của fans Hề Kiệt chẳng gây nên sóng gió gì trong lòng cậu.
Điều duy nhất khiến cậu buồn là mình đã quên mất chuyện tối nay đi xem biểu diễn âm nhạc.
Lộ Hứa gọi cho cậu 20 cuộc điện thoại.
Cậu nhận cuộc gọi thứ 20.
Nghe giọng điệu của anh ấy ban nãy thì chắc chắn là giận rồi.
Tại cậu không đúng hẹn, lại còn không nghe điện thoại mà.
Kể ra cũng lạ, fans Hề Kiệt mắng chửi nhiều như thế, cậu vẫn chẳng cảm thấy gì.
Nhưng Lộ Hứa mới nói một câu không vui thôi, tâm trạng cậu đã tụt xuống tận đáy.
Dường như mối quan hệ khó khăn lắm mới hài hòa hơn một chút của cậu và Lộ Hứa lại rơi vào bế tắc.
Giang Thừa Nguyệt thở dài, bắt đầu nghĩ xem lát nữa phải xin lỗi anh thế nào.
Lần này quả thực là lỗi của cậu.
Bây giờ cậu chẳng biết phải làm sao mới có thể khiến anh nguôi giận.
“Cậu, cậu không sao chứ?” Tôn Mộc Dương lo lắng hỏi.
Anh Ngầu mắc chướng ngại giao tiếp mức độ nhẹ, ngày thường không thích nói chuyện, nói quá ba chữ là sẽ đỏ mặt.
Hôm nay sợ cậu tâm trạng không tốt, anh ấy lại an ủi vài câu, đúng là hiếm có.
“Em không sao.” Giang Thừa Nguyệt lắc đầu, mở một văn bản trong tệp tài liệu trên máy tính.
Văn bản này đến từ hãng thu âm lớn Weather Glass vừa liên hệ với cậu mấy hôm trước, cũng là bên nhìn trúng ban nhạc Mộng Độ sau khi Lộ Hứa nhờ bạn mình là Tống Quân giới thiệu.
Ngay sau khi Mộng Độ ký hợp đồng với công ty này một ngày, Giang Thừa Nguyệt đã đưa ra vấn đề bản quyền của bài hát Giữa hạ chưa qua.
Tuy họ chỉ là ban nhạc nhỏ, nhưng hãng thu âm chẳng hề xem nhẹ, ngay lập tức triển khai công tác xin cấp bản quyền.
Vừa mới nãy, cậu đã tra được chứng nhận về quyền tác giả.
Cậu đăng một video mới về giấy chứng nhận quyền sở hữu bài hát.
Ngay lập tức có người qua đường tỉnh táo nhìn ra ngọn nguồn câu chuyện.
[Xin phép đứng về phía ban nhạc nhỏ.
Đây rõ ràng là công ty lớn chèn ép người nhỏ yếu.
Sao có thể hát tác phẩm khi chưa mua bản quyền lại còn nói là của mình được!]
[Ờm… có gì nói nấy, đây có lẽ là vấn đề trong lúc hai bên thỏa thuận với nhau.
Thương cho nhóm Mộng Độ, chưa vào showbiz đã dính phải chiêu trò của showbiz.
Fans Hề Kiệt đúng là ngông cuồng.]
[Thương cho tay trống và giọng ca chính của Mộng Độ, nhất là bạn nhỏ Thừa Nguyệt, chỉ vì vẻ ngoài ưa nhìn mà bị đối phương mắng chửi rõ là chướng tai.
Tôi mới thấy lạ, chẳng lẽ đẹp cũng là tội?]
[Nhìn tên công ty trên giấy chứng nhận đi, Weather Glass… Bản quyền bài hát đã thuộc về Weather Glass và Mộng Độ.
Bên Hề Kiệt đúng là ăn cắp bài hát rồi.
Weather Glass là công ty lớn đó.]
Cuối cùng sự việc cũng có biến chuyển, số fans mê nhạc và người qua đường ủng hộ Mộng Độ dần dần tăng lên, nhưng vẫn không đỡ nổi thế trận hùng hổ của fans đối phương.
[Photoshop chứ gì, @Giang Thừa Nguyệt, photoshop giấy tờ là phạm pháp đấy.]
[Xin mấy người đó, chuyện này nát lắm rồi, đừng chơi trò cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương nữa.]
“Cố hết sức rồi.” Giang Thừa Nguyệt nhún vai, “Chuyện này rồi cũng lắng xuống thôi, còn ai mắng cứ để họ mắng, em không quan tâm.”
May là sau một phen tranh đấu, trừ những kẻ giả mù, phần lớn mọi người đều hiểu Giữa hạ chưa qua là bài hát của Mộng Độ.
Dù kết quả cuộc tranh chấp chưa hẳn là tốt, nhưng chí ít Mộng Độ đã lên tiếng, chứ không phải im lặng chịu ức hiếp.
“Thực lòng chỉ muốn đấm cho nó hai phát.” Lý Tuệ tức mình nói.
Đỗ Huân nói: “Tôi vừa đi chửi với fans của hắn xong.
Chẳng hiểu cái sự toxic của giới giải trí từ đâu ra nữa.”
Giang Thừa Nguyệt không hứng thú với giới showbiz nên cũng chẳng buồn quan tâm thị phi ở đâu ra.
Lộ Hứa vẫn chưa liên lạc lại với cậu, nghe giọng anh ban nãy thì chắc không muốn mời cậu làm gì nữa rồi.
Cậu định nhắn tin xin lỗi anh, đang soạn tin nhắn thì chợt nghe Mạnh Triết ở bên cạnh thốt lên.
“Ôi ĐM ĐM ĐM!”
Giang Thừa Nguyệt ngớ ra, chớp mắt, “ĐM cái gì thế?”
“Hề Kiệt bị tế rồi, top 1 hot search luôn.” Mạnh Triết nói với vẻ hưng phấn.
“Ai mà cháy quá vậy, để xem nào… chi nhánh Nancy & Deer tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương.
Móa, bá cháy.”
“Nancy &… Deer?” Giang Thừa Nguyệt sửng sốt.
Đây chẳng phải thương hiệu của Lộ Hứa sao?
Rốt cuộc Hề Kiệt làm gì mà lại đụng trúng ông lớn này?
Mạnh Triết đọc tiếp: “Phía nhãn hàng đưa ra cáo buộc Hề Kiệt mặc hàng nhái trang phục của Nancy & Deer trong buổi biểu diễn thương mại, là hành vi xâm phạm bản quyền nghiêm trọng… Trợ lý của nhà thiết kế chính đích thân chỉ trích.
Ôi đệt, lợi hại nha.”
Trợ lý của nhà thiết kế chính chắc là chị Vương Tuyết rồi, cái người hay liếc mắt khinh bỉ sau lưng Lộ Hứa đây mà.
Mạnh Triết đọc được một nửa chợt nhớ ra: “Nancy & Deer là thương hiệu của chủ nhà con lai của mày đúng không?”
“Phải…” Giang Thừa Nguyệt gật đầu.
“Nhưng cáo buộc thì được ích gì?” Lý Tuệ thắc mắc.
Ban nãy họ cũng đưa ra cáo buộc đấy thôi, nhưng ekip của Hề Kiệt quá giỏi đổi trắng thay đen, khiến người ta chẳng làm gì được.
Giang Thừa Nguyệt lắc đầu: “Nếu là chúng ta thì không mấy hiệu quả, nhưng nếu là anh Lộ…”
Không thể có chuyện Lộ Hứa giơ cao đánh khẽ, anh ấy không chấp nhặt thì thôi, chứ đã tính toán là sẽ “xử đẹp” đối phương luôn.
Ekip của Hề Kiệt đang bận dìm ban nhạc nhỏ Mộng Độ thì bị cục gạch to đoành của Nancy & Deer đập cho không kịp trở tay.
Mười phút sau, top 1 từ khóa thịnh hành đã xuất hiện tin mới: Hề Kiệt tạp chí trong nước hoãn phát hành.
Cùng lúc đó, xuất hiện trước mắt quần chúng là từ khóa “Hệ Kiệt ăn cắp bài hát” vốn không nhận được nhiều sự quan tâm trong hôm nay.
Giang cư mận bắt đầu đưa ra ý kiến về chuyện này, ngay cả chuyện chiều nay fans Hề Kiệt chửi Mộng Độ cũng bị lôi lên.
[Thả tim cho Nancy & Deer, nhà thiết kế của họ đúng là quyết đoán, đã nói là làm, không cho đối phương thời gian trở tay luôn.]
[Ekip mau xử lý đi chứ, top những người không thể đắc tội trong giới một là kim chủ, hai là nhà thiết kế đấy ha ha ha.
Nhà thiết kế lớn như Lộ Hứa có mạng