Dịch: Mạc Nguyệt
Hôm nay hãng thu âm Weather Glass chào đón một vị khách quý.
Lộ Hứa ngồi tựa sofa da trong văn phòng tổng giám đốc, lật xem sổ tay nhân viên của công ty với vẻ buồn chán.
“Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?” Giám đốc công ty Weather Glas hỏi.
“Gió… đưa tôi đến đây?” Lộ Hứa trợn tròn mắt hỏi lại: “Gì cơ?”
Giang Thừa Nguyệt đang cúi đầu nghe nhạc thì nghe anh nói vậy, ý thức được Lộ Hứa sinh sống ở nước ngoài từ nhỏ không hiểu mấy câu thế này bèn ngẩng đầu giải thích: “Kiểu như một câu tục ngữ, ý là ‘sao đột nhiên anh lại đến đây’?”
“Bởi vì cậu chứ sao.” Lộ Hứa buột miệng nói thẳng, rồi nhìn về phía người đặt câu hỏi với vẻ đắc ý.
Ông chủ Weather Glass nhướn mày.
Giang Thừa Nguyệt liếc đối phương rồi lẳng lặng cúi đầu, nhét tai nghe.
Lúc ra ngoài cậu bị ngã dập mông, phá hỏng thảm rêu trước cửa.
Lộ Hứa theo cậu suốt chặng đường đến hãng thu âm, cứ nhìn cậu với vẻ mặt xem trò vui và sung sướng khi người khác gặp họa.
Cậu chưa từng nghĩ xem anh có cần đi làm hay không, thành thử cứ im lặng mặc anh muốn làm gì thì làm.
Lộ Hứa phẩy tay nói: “Đi thu âm đi.
Anh ở đây chờ cậu.”
“Vâng.” Giang Thừa Nguyệt xách ba lô, đi theo nhân viên công ty xuống tầng.
“Kể ra thì đúng là tôi có việc nhờ cậu thật.” Ông chủ Weather Glass vốn quen biết Lộ Hứa, cũng nhờ lúc trước anh đề cử Mộng Độ nên công ty mới phát hiện được một ban nhạc tài năng.
“Hửm?” Lộ Hứa bỏ tạp chí xuống.
Ông chủ Weather Glass đẩy một bản hợp đồng qua phía anh, “Cậu đọc đi, đây là hợp đồng sản xuất album của Mộng Độ.
Logo của họ do cậu vẽ à? Anh bạn nhỏ lúc nãy nhất quyết đòi trích một phần doanh thu album trả cho cậu xem như tiền bản quyền sử dụng hình ảnh.
Tôi tính rồi, cũng chẳng đáng bao nhiêu, trừ thuế phí các thứ thì có khi số tiền vào tay cậu còn chẳng đủ mua một chai rượu.
Cậu có chắc là muốn nhận không?”
“Chắc.” Lộ Hứa đáp.
Bất kể thế nào, đây cũng là minh chứng cho thấy Giang Thừa Nguyệt quan tâm đến anh, vậy nên anh sẽ nhận hết.
Ông chủ hãng thu âm nhìn anh với vẻ khó hiểu, nghĩ bụng người giàu đúng là nhỏ mọn.
“Ừm… đây là lần đầu cậu tới công ty tôi nhỉ, có muốn đi xem thu âm không?”
“Có chứ.” Lộ Hứa đáp rất nhanh.
Giang Thừa Nguyệt ngồi đằng sau dàn trống đặt trong phòng thu âm, xung quanh là những tấm chắn mica trong suốt.
Lộ Hứa vào phòng vừa đúng lúc, được chứng kiến toàn bộ quá trình thu âm.
Trên nền nhạc ca khúc mới của Mộng Độ, tiếng trống của Giang Thừa Nguyệt vang lên, vừa khéo hòa vào giai điệu.
Mải mê xem một lúc lâu, Lộ Hứa bỗng nhoẻn cười.
Lần nào chơi trống, trông Giang Thừa Nguyệt cũng có chút gì đó hoang dại.
Có lần chơi hăng quá, động tác gõ mạnh liên hồi làm hai cúc áo trên cùng bật ra, để lộ xương quai xanh nhỏ gọn trắng nõn.
Giọt mồ hôi trượt từ tóc mai xuống cằm rồi rơi xuống giữa hai xương quai xanh, thấm vào áo.
Còn hôm nay, trông cậu khá nền nã, thậm chí có chút gì đó nho nhã.
Động tác gõ trống và nhấn bàn đạp đều được tiết chế, hay nên nói là không bung xõa được.
Lộ Hứa chỉ liếc qua là biết nguyên nhân.
Chắc là vì mông vẫn còn đau đây mà, hẳn lúc đó cậu ngã mạnh lắm.
Giang Thừa Nguyệt ngồi trong phòng thu dường như cảm nhận được điều gì, ngẩng lên nhìn anh.
Vẻ ôn hòa lại được pha thêm vài phần hoang dại khi chơi trống.
Anh thích dáng vẻ này của cậu, cảm thấy rất chân thật, không cần thêm thắt, tô điểm gì cả, mỗi cử chỉ đều như một bức tranh làm người ta có ấn tượng sâu sắc.
Anh lấy điện thoại chụp cho cậu vài tấm cận cảnh.
Động tác thoáng khựng lại, dường như cậu đang nhìn anh.
Giang Thừa Nguyệt đưa ánh mắt lướt qua anh, nhìn vào nhân viên kỹ thuật phòng thu đứng sau lưng anh, “Ban nãy trạng thái không tốt lắm, chơi sai một nốt.
Em làm lại nhé.”
Ý cười trong đáy mắt Lộ Hứa nhạt bớt.
Giang Thừa Nguyệt đi cà nhắc đến trước tấm kính thủy tinh, gật đầu về phía Lộ Hứa, để lại dấu ngón tay trên kính, sau đấy vẫy tay với anh rồi quay lại ngồi vào dàn trống.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lộ Hứa cũng giơ tay lên, đặt đúng vị trí cậu vừa chạm vào, để lại dấu ngón tay y hệt.
Sau khi điều chỉnh trạng thái, Giang Thừa Nguyệt khôi phục thần thái thường thấy khi chơi trống.
Rất lâu về trước, có người nói với Lộ Hứa rằng những người chơi nhạc cụ giỏi đều có một nguồn năng lượng đặc biệt, chỉ cần họ cầm nhạc cụ, đứng một chỗ biểu diễn thôi cũng có thể tỏa năng lượng ảnh hưởng đến những sinh vật sống khác.
Trước kia, anh không hiểu gì về rock, cũng mù tịt về trống.
Nhưng anh cảm thấy mình đã dần hiểu được rồi, những giai điệu lên xuống trập trùng như biển cả dậy sóng tung bọt trắng xóa khiến anh chìm đắm trong đó, cảm nhận được nhịp điệu dao động mạnh ấy.
*
Đám người chê bai Giang Thừa Nguyệt trên mạng lúc trước vẫn rất hùng hổ, bộ ảnh của Cocia vẫn không bịt nổi miệng họ.
Lộ Hứa mới không theo dõi tình hình vài tiếng mà cái đám này đã tìm được “hướng đi mới”, chửi ảnh bìa tạp chí của Giang Thừa Nguyệt là ảnh photoshop.
[Móa nó chứ chỉnh ảnh mạnh tay quá đấy, không nhận ra nổi luôn.
Thế này mà bảo là nhan sắc lấn át nghệ sĩ trong giới giải trí? Nổ vừa thôi.
Ảnh ai chỉnh xong chả như thế.]
[“Cocia” đúng là làm bẽ mặt các tạp chí thời trang.
Ảnh photoshop mà cũng lên trang bìa được à? Bảo sao Andy làm nhà thiết kế bao nhiêu năm vẫn chẳng có thành tựu gì nổi bật.]
[Đúng đấy, không hiểu nổi sao lại có nhiều người mua đến vậy, chỉ là vài ba bức ảnh được máy tính chỉnh sửa thôi mà, chẳng đẹp gì cả.]
Chính đám người này không dưng chỉnh sửa, làm xấu ảnh của Giang Thừa Nguyệt, cũng chính họ chê bôi cậu dùng ảnh photoshop.
Trong đám người này có hơn một nửa là fans của Hề Kiệt, còn lại là các anh hùng bàn phím ganh ghét với thành công của người khác.
Trước đây Giang Thừa Nguyệt ít fans, chẳng mấy ai quan tâm, đứng ra nói đỡ trong những vụ như thế này.
Nhưng sau lễ hội âm nhạc Juice, có khá nhiều người mến mộ cậu vì mê chất nhạc của Mộng Độ.
Họ chỉ thích nghe nhạc, ghét nhất cái kiểu không dưng nhảy ra bêu xấu người khác như vậy.
Thế là có người đăng ảnh mình chụp tại live house và lễ hội âm nhạc, còn cắt riêng ảnh của Giang Thừa Nguyệt kèm video.
“Tôi là fans thuần mê nhạc, cậu ấy chơi trống rất giỏi.
Phải nói thật là Cocia không hề chỉnh ảnh, đây là ảnh chụp tại lễ hội âm nhạc, có cả ảnh động luôn, nhìn thế này đã thấy cậu ấy rất đẹp rồi.
Mọi người đừng như vậy, cậu ấy là một người chơi trống, người mẫu ảnh bìa chỉ là công việc làm thêm thôi, cũng chẳng cướp miếng cơm manh áo của ai, sao phải gắt thế?” Một fans của Mộng Độ lên tiếng.
Phải công nhận là fans mê nhạc cũng có phong cách chụp ảnh riêng.
Lộ Hứa từng đi xem Giang Thừa Nguyệt diễn ở live house và lễ hội âm nhạc, cũng tự tay chụp ảnh cậu; nhưng bây giờ anh chợt nhận người mình thích còn được rất nhiều người khác yêu thích, thậm chí ảnh họ chụp trông còn sống động, đáng giá hơn những bức ảnh anh lưu giữ.
Anh lưu cả những bức bị nhòe mờ, tham lam tới nỗi muốn lấy hết ảnh của Giang Thừa Nguyệt trong máy người khác, muốn lưu giữ mỗi một góc độ, mỗi một biểu cảm của cậu.
Không ngờ đám người kia còn kéo nhau đến fanpage chính thức của Cocia để kiếm chuyện, chê Giang Thừa Nguyệt mặt đơ.
Nhưng ai từng xem cậu biểu diễn trực tiếp đều biết khi chơi trống, cậu hoạt bát đến chừng nào, dám cười, cũng dám quậy, Lộ Hứa gần như không tưởng tượng nổi có chuyện gì cậu không dám làm.
Những lời dèm pha bịa đặt chẳng cần dẹp cũng tự