Dịch: Mạc Nguyệt
Tống Quân thở dài với cuộc gọi đến lúc nửa đêm, nói: “Mr.
Lộ này, cậu có biết mấy giờ rồi không? Chúng ta đang ở cùng một múi giờ đấy, đừng có lần nào gọi điện cũng làm tôi tưởng hai ta bị lệch giờ được không hả?”
“Em ấy không ghét đồng tính.” Lộ Hứa đi thẳng vào vấn đề.
Câu nói với giọng điệu gấp gáp đó cuối cùng cũng gợi cho Tống Quân nhớ đến cuộc gọi trong trạng thái hồn bay phách lạc của Lộ Hứa cách đây không lâu.
“Sao cậu biết? Nhóc Thừa Nguyệt tỏ tình với cậu à?”
“Không phải.” Lộ Hứa quay đầu liếc qua Giang Thừa Nguyệt đang chờ được tiêm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, cậu ngẩng lên nhoẻn cười nhìn lại.
“Em ấy bị dị ứng nước mắt.” Lộ Hứa nói được một nửa thì chợt nhận ra việc cậu bị dị ứng đã có dấu hiệu từ rất nhiều lần trước đây.
Ví dụ như khi mới ở chung với nhau, cậu đỏ hoe mắt vì bị anh bắt nạt; hay lúc cậu cầm khăn giấy lau nhẹ đuôi mắt trong phòng vệ sinh ở live house; cả lần cậu va phải anh ở hội chợ vật liệu may mặc rồi vội vàng bỏ chạy; và còn… hôm anh định hôn cậu.
Thực ra cậu không coi chuyện này là bí mật, chẳng qua anh không tinh ý nên chưa phát hiện ra thôi.
“Dị ứng nước mắt? Đúng là hiếm có.” Tống Quân cười trêu, “Chậc, tôi đã bảo mà, đừng có áp dụng bừa cái trí tưởng tượng lúc thiết kế của cậu vào cuộc sống nữa.”
“Cúp máy trước đây, bác sĩ gọi tôi rồi.” Lộ Hứa nói rồi cúp máy luôn.
Bác sĩ nói với anh: “Không bị dị ứng nghiêm trọng, nhưng ban nãy tôi có hỏi thì cậu ấy bảo bị dị ứng với nước mắt của tất cả mọi người, thế nên sau này đừng để cậu ấy tiếp xúc với tác nhân gây dị ứng.”
Cụm từ “tác nhân gây dị ứng” làm trái tim Lộ Hứa hẫng mất nửa nhịp.
“Có chuyện gì mà khóc đến mức bị dị ứng thế?” Bác sĩ cũng không hỏi cặn kẽ, dặn dò vài câu rồi đi làm việc khác.
Lộ Hứa ngồi trên băng ghế, nhớ lại lời bác sĩ vừa nói, ôm mặt hít một hơi thật sâu.
Chưa thổ lộ mà đã làm người ta tức đến bật khóc.
Mày được lắm Kyle ạ!
Mặc dù Giang Thừa Nguyệt cương quyết phản đối, nhắc đi nhắc lại rằng không cần, nhưng cuối cùng vẫn bị Lộ Hứa và bác sĩ đè ra tiêm cho một mũi.
Đối với cậu, dị ứng nước mắt đã là chuyện thường như cơm bữa, qua vài hôm tự khắc sẽ khỏi.
Những người biết việc này đều coi đây là chuyện nhỏ, cậu không ngờ Lộ Hứa lại lo lắng đến thế.
Tiêm xong, Giang Thừa Nguyệt gọi: “Anh Lộ ơi, giờ mình về nhà ạ?”
Lộ Hứa vẫy tay, “Qua đây anh xem nào.”
Cậu bạn chơi trống đeo kính râm ngầu lòi đứng cạnh anh, chần chừ một lúc mới bỏ kính xuống.
Lần này cậu chỉ bị dị ứng nhẹ, vùng mắt tuy đỏ nhưng chỉ hơi ngứa và nhức, nơi nào dính nước mắt đều nổi mẩn đỏ như cả dải hoa nở rộ.
Lộ Hứa chỉ liếc qua thôi đã muốn hôn lên những đóa hoa đó.
Giang Thừa Nguyệt muốn dụi mắt, nhưng đang làm dở thì bị anh nắm chặt cổ tay kéo đi.
Được vài bước, anh bỗng đổi thành đan tay làm cậu sửng sốt nhìn lên, bối rối đến mức suýt thì vấp chân tự ngã.
“Từ lúc nào?” Anh hỏi.
“Dạ?” Cậu nghĩ một lúc mới hiểu anh hỏi mình bị dị ứng từ bao giờ.
“Chắc là sau hồi 5 tuổi, khám mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân, có người bảo là bẩm sinh, có người nói là do di truyền, tóm lại là không chữa được.
Em quen rồi, không khóc là được mà, khi nào người khác khóc thì tránh đi.”
Cậu ngừng một lát rồi bổ sung thêm: “Em không hay khóc nhè đâu, chỉ có vài lần… trùng hợp là đều bị anh bắt gặp thôi.”
“Tại sao lúc khóc lại chạy?” Anh hỏi tiếp.
“Anh không thấy em khó coi à?”
Trong ký ức thời thơ ấu của cậu, những đứa trẻ chơi chung cứ thấy cậu khóc là xúm vào cười nhạo.
Lộ Hứa không trả lời cậu, chỉ “Hừ” một tiếng.
Giang Thừa Nguyệt quay đầu nhìn cảnh vật trôi tuột về sau ngoài cửa sổ xe.
Một cánh tay vươn ra, dây đeo đồng hồ lạnh ngắt chạm vào cổ cậu.
Anh lấy trong túi ra một cái gương nhỏ để trước mắt cậu, “Khó coi á? Cậu nhìn kĩ lại đi.”
Giang Thừa Nguyệt bị anh nắm sau gáy nên không cựa quậy được, đành phải nhìn mình trong gương.
Hừm, mắt đỏ hồng như thỏ, một con thỏ trong vai đào hát.
Lộ Hứa thả tay ra, cốc nhẹ lên đầu cậu, “Anh với Andy xem trọng giá trị thương mại của cậu nên mới chọn cậu để chụp ảnh cho Cocia.
Thật không hiểu nổi, cậu có tố chất làm người mẫu ảnh bìa, tại sao lại nghĩ mình xấu? Chẳng lẽ cậu tưởng tạp chí bán chạy như thế là nhờ sức hút nhân cách của mình à?”
“Thế… không phải ạ?”
“Cậu mà là con anh thì anh đánh cho lâu rồi.” Lộ Hứa nói với vẻ hơi bực bội: “Tự tin lên.
Ngoài anh ra, không ai có thể chê cậu xấu.
Còn nữa, sau này muốn khóc thì về nhà mà khóc.”
Giang Thừa Nguyệt đồng ý.
*
Vé buổi diễn của Mộng Độ ở live house Star Color bán hết ngay trong ngày mở bán.
Hôm biểu diễn, bầu không khí còn cháy hơn nữa, rất nhiều người hâm mộ từ tỉnh thành khác vượt đường xa tới tham dự.
Trước đấy một ngày, Giang Thừa Nguyệt đi tiêm, mẩn đỏ quanh mắt đã lặn đi một nửa.
Cậu đeo chiếc kính râm màu cà phê của Lộ Hứa, anh bèn thuận đà phối cho cậu một bộ đồ theo phong cách Cyberpunk gồm một bộ quần áo gió màu đen của thương hiệu nổi tiếng theo phong cách motor công nghệ, một chiếc khẩu trang đen và găng tay da đen hở ngón.
Trông cậu khác hẳn kiểu vừa ngọt ngào vừa hoang dại thường ngày.
Thấy cậu đứng mãi trước gương, Lộ Hứa hỏi: “Có thích không?”
“Thích ạ!” Sau khi quen biết anh, Giang Thừa Nguyệt mới biết chỉ cần điều chỉnh cách ăn mặc cũng có thể khiến khí chất của con người thay đổi nhiều tới vậy.
“Ừm.” Lộ Hứa vẫy tay, “Qua đây anh chỉnh cho.”
Giang Thừa Nguyệt đi đôi boot đen cổ thấp bước thử vài bước.
Những phụ kiện màu bạc đính trên boot kêu leng keng theo từng bước chân cậu, sượt qua gấu quần của Lộ Hứa.
Anh đang mặc dở chiếc sơ mi trắng, vừa cài được vài nút thì quay qua chỉnh sửa trang phục cho cậu.
Nút áo thứ ba chưa cài kĩ nên bung ra, để lộ lồng ngực rắn chắc.
Cậu chỉ liếc vội rồi nhìn chằm chằm xuống đất, không dám ngước lên nữa.
Lộ Hứa trầm ngâm nhìn vành tai ửng đỏ của Giang Thừa Nguyệt, nâng cằm bắt cậu nhìn mình, kéo khẩu trang đen của cậu xuống, “Anh chỉ chọn nó để kết hợp với phong cách Cyberpunk thôi, chứ không phải để cậu đeo như mặt nạ phòng độc, ngốc ạ.”
Giang Thừa Nguyệt đã quen nghe anh cằn nhằn, dạy bảo, lúc anh vươn tay ra cũng không phản kháng.
Ngón tay anh đặt lên môi cậu qua một lớp vải thô ráp, chốc chốc lại lướt qua vành môi theo động tác chỉnh khẩu trang như thể đang đùa bỡn.
Rõ ràng chỉ là tình cờ, không phải hành động chọc ghẹo có chủ đích, nhưng cậu…
Giang Thừa Nguyệt rề rà mím môi thành một đường thẳng, sau đấy nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Lộ Hứa.
Anh nói: “Được rồi đấy.”
Cậu nhìn mình trong gương, thấy chẳng có gì khác, ngoài đôi môi bị vần vò đến đỏ lựng dưới lớp khẩu trang.
Với lại, cậu cảm thấy trí nhớ của Lộ Hứa đúng là không tốt.
Anh đã đo vòng eo của cậu mười mấy lần rồi, nhưng lúc nào phối đồ cũng phải cầm thước dây vòng quanh eo cậu.
Do chênh lệch chiều cao, những lúc như vậy, anh đều phải cúi đầu, hệt như đang bài trí một con ma cơ canh không có sức sống, nhưng lại làm với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Giang Thừa Nguyệt xách theo chiếc trống lẫy mới của mình, ra khỏi nhà cùng Lộ Hứa.
Vừa ra đến cửa, anh lại nghĩ ra cái gì đấy, lấy một chiếc dây chuyền chuẩn bị sẵn trong túi áo, bảo: “Đổi cho cậu một cái vòng phong cách Punk, cái này đẹp đấy.”
Trước cổng nhà không có ghế, Giang Thừa Nguyệt đành cúi xuống, bị anh ấn đầu dựa vào vai, cảm nhận ngón tay anh lướt qua xương quai xanh.
“Nguyệt Ngoan, có dị ứng với kim loại không?” Anh hỏi.
Cậu lắc đầu.
Mình bị ảo giác à? Sao dự tưng lại cảm thấy hôm nay anh ấy cứ cố ý vô tình quyến rũ mình thế nhỉ? Thật chẳng tốt với gay chút nào.
“Kyle.” Một giọng nói lịch thiệp cất lên, cắt ngang hai người họ.
Giang Thừa Nguyệt quay đầu, thấy đằng trước có một người đàn ông ngoại quốc lạ mặt, tóc màu nhạt, mắt xanh, trông có nét gì đó khá giống Lộ Hứa.
Người