Edit: Táo Mèo
Khi Lục Tuyết Cầm trông thấy con gái, bà thoáng sửng sốt, sau đó từ ánh mắt toát ra sự đau lòng và tự trách.
Chỉ bằng ánh mắt này, Lục Tịnh An lập tức hiểu ý bà.
Bà cho rằng là cô đánh người ta, là cô khiến Phỉ Minh Sâm nhập viện? Cô nghiến răng, hung dữ lườm về cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh.
"Nhân lúc tôi đi vắng cậu đã nói gì với mẹ tôi hả?"
"An An, sao con lại nói chuyện kiểu đấy với Minh Sâm? Không phải con đã đồng ý với mẹ sẽ làm một cô bé ngoan, học tập giỏi, không đánh lộn với người ta nữa sao?"
Lục Tuyết Cầm giữ lấy bả vai con gái, thấp thoáng giọt lệ nơi khóe mắt.
Lục Tịnh An cũng nhìn mẹ, trái tim như bị ai đó đâm thủng. Bà không tin cô ư? Bà thà tin người khác chứ không tin con gái mình sao?
Phỉ Minh Sâm ngồi dựa vào đầu giường, thản nhiên ngồi nhìn đôi mẹ con đột nhiên giằng co, cậu thu hết biểu cảm của Lục Tịnh An vào trong mắt, cảm thấy hơi đau lòng.
Đang định cất lời nói thì ngay sau đó, Lục Tịnh An đã thu lại hết cảm xúc.
Cô lạnh lùng cười, vung tay lên, hất tay Lục Tuyết Cầm ra.
"Con chỉ nói một lần thôi."
Lục Tĩnh An nhìn chằm chằm Lục Tuyết Cầm, vài sợi tóc mai lơ thơ rũ xuống che trước mắt cô, dù thế vẫn không thể chặn lại được ánh mắt u ám và sắc bén của cô.
"Con, chưa từng chạm vào người cậu ta!" Cô gằn từng chữ.
Cô nhìn Lục Tuyết Cầm, giọng nói đầy khí thế, đằng sau ánh mắt sắc bén là những vết thương mà cô cố che giấu.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của con gái là Lục Tuyết Cầm hiểu, trong lòng bà như trống rỗng, "An An, mẹ..."
Lục Tịnh An không nghe bà nói nốt, trước khi đi cô thô bạo trợn mắt lườm cái tên Phỉ Minh Sâm đang nằm trên giường một cái, Phỉ Minh Sâm cảm thấy cực kỳ oan ức.
"An An, con định đi đâu?"
Thấy con gái chạy ra khỏi cửa phòng, Lục Tuyết Cầm gào lên đằng sau, nhưng cô không hề phản ứng lại.
Lục Tịnh An vùi đầu đi nhanh về phía trước, bước chân của cô vừa vội vừa nhanh, giọng nói của Lục Tuyết Cầm dần biến mất.
Nhưng càng chạy, lửa giận trong lòng cô càng bốc lên.
"Loảng xoảng..."
Cô nhấc chân, đá cái ghế đặt trên hành lang bệnh viện ngã lăn quay.
Rồi cô cúi đầu liếc nhìn mới phát hiện mình vẫn còn cầm theo ấm nước.
"Mẹ nó!"
Cô ném ấm nước xuống đất, vung tay hung dữ đập thẳng vào bức tường trắng như tuyết.
Cuối hành lang này chỉ có một phòng bệnh đang sáng đèn, dường như nghe thấy động tĩnh, có người ló đầu ra nhìn ngó xung quanh.
"Nhìn gì!" Lục Tịnh An giận chó đánh mèo.
Người nọ liền rúc đầu khép cửa phòng lại, có vẻ không muốn gây sự, thậm chí còn tắt hẳn đèn, hành lang hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Lục Tịnh An.
Một lát sau, cô rụt nắm tay khỏi bức tường, bức tường bằng phẳng không biết đã lõm xuống vài vết nông, trên đó còn nhuộm vài vệt máu mờ nhạt.
Từ nắm tay truyền tới cảm giác đau nhói.
Lục Tịnh An nhìn chằm chằm mu bàn tay, từ từ mở ra, bởi vì động tác này mà vết thương trên mu bàn tay càng nhỏ ra nhiều máu hơn.
Cô khẽ cười giễu cợt, buông tay, tựa lưng vào tường. Cúi đầu nhìn mũi giày, ánh mắt thoáng thay đổi, không biết đang nghĩ gì.
Thời gian cứ thế trôi qua không biết đã bao lâu, hành lang vắng vẻ không tiếng động, cô nhìn xuống cái bóng của mình dưới mặt đất, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cô đối diện với khung cửa sổ đang mở rộng trên tường, chỉ cần khẽ ngẩng lên là có thể trông thấy vầng trăng sáng khảm trong đó.
Gió đêm phả vào mặt, ánh trăng theo đó lẻn vào, rọi sáng hành lang bệnh viện dưới ngọn đèn yếu ớt.
Cô gái tóc ngắn tựa vào vách tường, đôi chân dài tùy tiện bắt chéo, một tay đút trong túi quần. Ánh mắt thấp thoáng vài sợi tóc mai lơ thơ trong bóng tối, cho nên chỉ có thể nhìn rõ sống mũi cao và đôi môi mím chặt của cô.
Ánh trăng sáng chói bao trùm lấy cô, mạ lên người cô một lớp ánh sáng trắng bạc, trông cô lúc này giống hệt một con sói cô đơn dưới ánh trăng, xinh đẹp và huyền bí, cả người tản ra sự cô độc khôn xiết.
Từ chỗ rẽ đi ra, Phỉ Minh Sâm vừa khéo bắt gặp cảnh này.
Lục Tuyết cầm và mẹ cậu, Lâm Tố Vân đã rời khỏi bệnh viện, cậu cảm thấy nhàm chán và hơi khát cho nên đi ra ngoài tiện thể uống nước luôn.
Nhưng không ngờ lại gặp Lục Tịnh An, hóa ra cô vẫn còn trong viện.
Cậu nhìn lướt qua ấm nước dưới đất, rồi nhìn cô gái có vẻ không muốn người lạ tới gần, thoáng do dự rồi quay người rời khỏi.
Thật ra Lục Tịnh An đã phát hiện ra cậu, tuy không biết tại sao bị thương nặng như vậy mà cậu vẫn còn chạy loạn ra đây, nhưng dù sao sự sống chết của cậu thì mắc mớ gì tới cô chứ?
Nhớ lại khung cảnh vừa rồi trong phòng bệnh, cô nhếch miệng, để lộ một nụ cười ngập tràn sự châm chọc.
Ai bảo cô cứ liên tục có tiền án như thế cơ chứ, bây giờ cô chẳng còn chút độ tín nhiệm nào, nếu không thì tại sao mẹ cô chẳng buồn hoài nghi mà lập tức tin lời từ một phía của người khác thế chứ?
Nghĩ tới đây, cô cắn răng, trong lòng trào dâng cảm giác cáu kỉnh,