Edit: Lafite
Bóng đêm mông lung, ánh trăng rơi trên sân, chiếu một lớp ánh sáng bạc lên trên giường.
Phỉ Minh Sâm xuyên qua cửa sổ nhìn căn phòng đối diện. Cửa sổ phòng cô gái vẫn đang đóng chặt như cũ, ngăn trở tầm mắt của cậu.
Giờ phút này cô đang làm gì? Biểu tình trên mặt sẽ là gì? Cậu rất ngạc nhiên, lại đột nhiên phát hiện được sức tưởng tượng của bản thân thật cằn cỗi.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Phỉ Minh Sâm khẽ hỏi, do căng thẳng mà giọng nói có hơi khàn.
Lục Tịnh An trợn trừng mắt, nếu cô biết, còn cần đi hỏi sao?
Tuy nhiên, cô vẫn nhớ lại ý tưởng vào thời điểm đó, trả lời: “Có lẽ là cảm thấy… cậu muốn chỉnh tôi đi?”
Phỉ Minh Sâm không khỏi bật cười, dù thế nào cũng không nghĩ tới cô có thể nghĩ như vậy, khó trách vẻ mặt của cô lúc đó lại khó coi như vậy.
“Sao cậu lại cho là như thế?” Phỉ Minh Sâm hỏi.
“Vậy không đúng sao?” Lục Tịnh An nhíu mày, “Tôi hại cậu phải vào bệnh viện, cậu không phải muốn chỉnh tôi, vậy thì muốn làm gì?”
Đối với Lục Tịnh An mà nói, bị người ta yêu cầu làm bạn gái, thật sự là chuyện chưa từng có, hai người lại có va chạm, cô không muốn nghĩ lệch đi mới lạ.
Phỉ Minh Sâm nhớ lại tình cảnh ngày đó ở bệnh viện.
Lúc đó đúng là cậu không cân nhắc đã thốt ra lời. Sở dĩ sẽ như vậy, là vì vừa khéo đúng dịp làm sáng tỏ, làm cho cậu nhất thời bị kích động.
Cũng chính tại thời điểm đó, cậu mới chính thức nhận thức được tâm ý của bản thân. Tiếp đó, trong giai đoạn qua lại với Lục Tịnh An, phần nhận thức này càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cậu thích cô gái này, tuy là bị kích động, nhưng cậu đúng là thích cô.
Cậu không nói rõ lý do, nhưng sẽ vô thức chú ý đến hành động của cô, sẽ theo bản năng suy tính thời gian cô quay trở lại lớp học, sẽ không có kiểm soát mà quan sát cô, trộm nhìn gương mặt cô lúc ngủ, phác thảo hình dáng cô trong laptop.
Nhìn đến bóng dáng cô đơn của cô rời khỏi đám người, cậu sẽ cảm thấy đau lòng, khi ánh mắt cô tỏa sáng nhìn thầy Cố Lâm thì tận đáy lòng cậu cũng sẽ không thoải mái.
Mà mỗi khi thấy đáy mắt cô nổi lên địch ý còn có phiền chán với cậu, ngoại trừ cảm giác không sao nói rõ được, đại khái còn có một loại cảm xúc tên là thương cảm.
Ban đầu cậu thực sự không thể hiểu loại cảm tình xa lạ này, cho đến khi quạ đen Mạc Xảo Xảo nói, làm cho cậu trong nháy mắt vén mây thấy trăng.
Khi biết cô thích mình, thì giây phút đó trong lòng cậu tuôn ra cảm giác vui sướng, còn có kích động tràn ngập trong tim, làm cho cậu hiểu rõ, cậu chính chính xác xác là bị cô hấp dẫn.
Bị thu hút bởi cô gái tên Lục Tịnh An này, có lẽ cô không dịu dàng, luôn hung dữ như một cô nàng tomboy, không chỉ đánh nhau, còn hút thuốc, song ánh mắt cậu vẫn luôn không rời khỏi được cô.
“Nếu tôi nói, tôi thích cậu?” Phỉ Minh Sâm nhẹ giọng nói.
Trong di động, truyền đến giọng nói ôn nhu ấm áp của thiếu niên, Lục Tịnh An sửng sốt.
“Đừng nói giỡn.” Cô nói theo bản năng.
Phỉ Minh Sâm thầm thở dài, cố ý lấy dũng khí để nói trong phút chốc đã tan rã, “Nếu cậu cho là vậy, thì tạm thời cứ coi như là đùa giỡn đi.”
Lục Tịnh An nhíu chặt chân mày, cô không phân biệt được trong lời nói của cậu ta là thật lòng hay giả vờ, nhưng cô biết, cô không thích cậu ta.
Cô làm sao có thể thích cậu ta đây? Cô mới không thích nam sinh nào hết, đời này đều sẽ không.
Nghĩ như vậy, trước mắt cô thoáng qua nụ cười dịu dàng trẻ trung của thiếu niên, còn có cậu đưa kẹo cho cô, Lục Tịnh An lắc đầu, bỏ lại sau lưng những hình ảnh trong đầu kia.
“Tôi không thích cậu.” Cô nói, “Chờ khi cậu quay lại trường học, ước định của chúng ta coi như hoàn thành.”
Phỉ Minh Sâm cười khổ một cái, vì sao lúc này, cô còn nhớ đến thỏa thuận bị phá vỡ đây? Nếu cậu trở lại trường, cô đương nhiên sẽ không phải chép bài cho cậu.
“Ừ, tôi biết.”
Cậu xoay người ngồi dựa trên bàn học, chân dài tùy ý bắt chéo, gục đầu, nhìn qua có chút suy sụp.
“Vậy tôi cúp máy.” Nói xong, Lục Tịnh An cắt đứt cuộc trò chuyện.
Phỉ Minh Sâm thở dài, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, lúc này mới đứng lên, nhìn cửa sổ phòng đối diện đóng chặt, tay nắm rèm cửa sổ nắm thành quyền.
Cuối cùng, cậu vẫn kéo rèm lại, ngăn cách với tất cả cảnh vật bên ngoài.
Đến đêm, hai người nằm trên giường của mình, đều lăn lộn khó ngủ.
Đã lâu rồi Lục Tịnh An không bị mất ngủ, cô nhìn trần nhà ngẩn người, hiện tại chỉ cần cô vừa nhắm mắt, Phỉ Minh Sâm sẽ xuất hiện trong đầu cô, đuổi thế nào cũng không ra.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua ID Phỉ Minh Sâm, lại trượt xuống, thấy được tên Mạc Xảo Xảo.
Vừa định nhấn vào, cuối cùng lại buồn bực gãi đầu một cái, ném điện thoại di động lên tủ đầu giường, buồn bực kéo chăn trùm kín đầu.
Rồi không biết tự thôi miên mình được bao lâu, cô dần dần đi vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ này cũng không an ổn….
Ngày hôm sau, Phỉ Minh Sâm tỉnh dậy rất sớm.
Cậu ngủ cũng không ngon, nhưng sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa.
Rời giường rửa mặt, sau đó cậu xuống lầu, Lâm Tố Vân mang theo hai đứa nhỏ đi nhà ông bà nội, trong nhà không còn ai.
Nhìn tấm thảm rơi bên cạnh sofa, cậu đi qua nhặt lên.
Nhớ lại hai nụ hôn tối qua, xúc cảm mềm mại ấm áp, dường như còn lưu lại trên môi cậu.
Song lại nghĩ tới cuộc gọi tối qua, nghĩ đến Lục Tịnh An xác định cự tuyệt, cậu bực dọc cào tóc, trong cơn tức giận ném tấm thảm trong tay xuống đất.
Sớm biết rằng như vậy thì không cần kích động, bây giờ Lục Tịnh An sợ là sẽ trốn tránh cậu thật xa đi?
Cậu ngồi trên sofa, hai tay chà xát gò má, nhìn đến ba lô trên ghế, động tác của cậu không khỏi dừng lại một chút.
Là của Lục Tịnh An…..
Còn có laptop của cô.
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới.
Cùng lúc đó, Lục Tịnh An cũng chạy bộ xong về đến nhà.
Cô cũng không