Edit: Kir
“Bọn em thấy cái gì?” Phỉ Minh Sâm ôm cánh tay, nhướng mày nhìn hai tên tiểu quỷ nhà mình.
Phỉ Tân Nguyệt đảo tròng mắt, do dự xem nói hay không nói. Nhưng Phỉ Triêu Dương thì không lo nghĩ nhiều như vậy, nó giơ tay nói: “Tụi em thấy anh kéo tay nhỏ của chị An nha!”
Anh trai song sinh vừa nói, Phỉ Tân Nguyệt cũng can đảm hơn, nó chỉ vào trán nói: “Anh còn hôn chị An nữa!”
“Cho nên?” Phỉ Minh Sâm chẳng hề có chút nào là lo lắng hay rốt ruột khi bị nắm thóp, cậu ngồi xổm xuống trước mặt hai tiểu quỷ, bình tĩnh hỏi han: “Bọn em tính đi mách à?”
Phỉ Triêu Dương và Phỉ Tân Nguyệt liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Phỉ Minh Sâm. Bọn nó thích nhất là anh hai, làm sao có thể khiến cho anh ấy không vui được chứ.
Ngay sau đó mỗi đứa một bên lôi kéo tay Phỉ Minh Sâm, cười hì hì nói: “Tất nhiên là tụi em không đi mách rồi. Chỉ muốn hỏi có phải là anh hai thích chị An đúng không?”
Nhìn hai đôi mắt đầy tò mò, Phỉ Minh Sâm không khỏi mỉm cười, hỏi: “Các em thấy thế nào?”
“Chắc chắn là thích! Chị An đẹp như vậy mà!” Đây là đáp án của Phỉ Triêu Dương.
Phỉ Tân Nguyệt thì lý trí hơn nhiều, “Nếu như không thì thì làm sao anh hai lại nắm tay của chị An chứ? Hơn nữa còn hôn chị ấy. Cho nên chắc chắn là anh hai rất thích chị An!”
Thấy cô bé con nói năng đầy lý lẽ, Phỉ Minh Sâm không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi của nó.
“Vậy các em có thích chị ấy không?” Cậu hỏi.
“Thích!” Phỉ Triêu Dương đáp ngay chẳng cần nghĩ ngợi gì.
Phỉ Tân Nguyệt không trả lời ngay. Thấy cô nhóc có vẻ suy tư, Phỉ Minh Sâm cười nói: “Vậy Tiểu Nguyệt thì sao?”
“Nếu như em thích chị An thì sau này chị ấy sẽ thành chị dâu của tụi em hả?”
Ánh mắt của Phỉ Triêu Dương bừng sáng, “Chị An sẽ kết hôn với anh hai hả?”
Không nghĩ tới hai nhóc con này lại còn suy nghĩ xa xôi đến vậy, nhất thời Phỉ Minh Sâm dở khóc dở cười. Nhưng không thể không nói, vấn đề này của bọn họ khiến cho trong lòng cậu khẽ rục rịch.
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với bọn nhóc: “Chị An của các em rất thẹn thùng, nếu như muốn chị ấy là chị dâu thì phải giúp anh hai giữ bí mật biết chưa? Đừng hù cho người ta chạy mất.”
“Ok.” Lúc này cả hai đứa nhóc đều đồng thanh đáp. “Đảm bảo là sẽ không hù chị An chạy mất!”
Lúc này Phỉ Minh Sâm mới gật đầu hài lòng, đưa bàn tay to xoa đầu nhỏ của tụi nhóc, nói: “Như vầy mới ngoan.”
“Triêu Dương… Tân Nguyệt…”
Lúc này, giọng của Lâm Tố Vân vang ra từ trong nhà. Bà đi tới cạnh cửa, phát hiện hai đứa nhỏ đang ở đó, không khỏi hỏi: “Các con cứ thập thò bên ngoài to nhỏ cái gì đấy hả?”
Ngược lại với câu trả lời cho Phỉ Minh Sâm, Phỉ Triêu Dương đã thành thực đáp: “Tụi con đang nói về chị An.”
Nói xong mới ý thức được, cậu nhóc vội bụm miệng.
“Chị An? Là Tịnh An bên nhà họ Lục kế bên à?” Lâm Tố Vân nhất thời hứng thú.
Vẫn là Phỉ Tân Nguyệt nhanh trí: “Đúng vậy. Tụi con đang nói chị An đã cứu anh hai, anh hai phải cám ơn chị ấy thật tốt.”
“Đúng đúng đúng, tụi con vừa nói chuyện này.” Phỉ Triêu Dương vội vã chữa cháy.
Lâm Tố Vân liếc mắt nghi ngờ bọn nhỏ, cũng không biết có phải là nhìn ra gì hay không. Có điều cuối cùng bà vẫn gật đầu nói: “Ừ, các con nói đúng. Như vậy mới là bé ngoan.”
“Hì hì…” Hai đứa nhóc liền híp mắt cười gật đầu.
“Được rồi, các con làm xong bài tập chưa?” Nói một hồi, Lâm Tố Vân lại sừng sộ lên.
Hai đứa nhóc chơi cả ngày hôm nay, tất nhiên là chưa làm bài tập gì. Ngay sau đó dưới sự giám sát của Lâm Tố Vân, hai nhóc con ỉu xìu đi về phòng làm bài.
Mà Phỉ Minh Sâm trong lúc rảnh rỗi cũng ở bên cạnh hai tiểu quỷ, vừa đọc sách vừa chỉ bọn nhóc làm bài, thỉnh thoảng lại nhắn tin trêu chọc bạn gái một chút...vân vân…
Ở ngôi nhà kế bên, Lục Tịnh An đang nói chuyện với mẹ mình.
Tất nhiên công việc không dễ tìm. Mặc dù Lục Tuyết Cầm nhờ bạn bè giới thiệu, bạn bè cũng rất có tâm, lập tức sắp xếp một cuộc phỏng vấn. Thế nhưng dù sao bà đã làm nội trợ mấy chục năm rồi, đã sớm tách rời khỏi xã hội.
Cho dù chỉ là một vị trí thư ký nho nhỏ nhưng bà phỏng vấn cũng thật trắc trở. Tuy bà có các bằng cấp phù hợp nhưng lại thiếu kỹ năng làm việc, cũng không đạt được các yêu cầu của vị trí này.
Mà bản thân Lục Tuyết Cầm thì vẫn chưa biết rõ mình muốn làm nghề gì. Bà cũng không xác định được là mình có thể làm tốt công việc kia hay không.
Lúc này nghe được đề xuất của Lục Tịnh An thì bà không khỏi sửng sốt.
“Thợ làm bánh ngọt sao?”
Không thể không nói, đây là một lựa chọn tốt, hoàn toàn có thể là hướng để bà suy tính trong tương lai.
Dù sao nhìn người khác ăn món ăn bà làm rồi toát lên sự yêu thích hay biểu cảm sung sướng khiến cho bà cảm thấy rất hạnh phúc, có một loại cảm giác được cần đến.
“An An, mẹ thích đề nghị này của con lắm!” Lục Tuyết Cầm càng nghĩ càng phấn khích, đã lâu rồi bà không có loại cảm giác này.
Sau khi có mục tiêu và phương hướng thì hành động liền khác biệt