Edit: Kir
Sau khi ăn xong, trong phòng đọc sách của nhà họ Phỉ.
Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm đang cầm quyển sách ở bên trái, lại nhìn Phỉ Triêu Dương, Phỉ Tân Nguyệt đang vùi đầu làm bài tập ở bên phải, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên chút mờ mịt. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Tất nhiên cô không nhận lời của mẹ Phỉ, dù sao hôm nay chỉ là tình huống đột phát, bà Lục Tuyết Cầm cũng không phải tăng ca mỗi ngày.
Thế nhưng cô cũng không biết tại sao trong sự tiếp đãi nhiệt tình của mẹ con nhà họ Phỉ đã đồng ý ở lại nhà bọn họ… làm bài tập?
Lục Tịnh An nhìn sách bài tập đang bày ra ở trước mặt, trong mắt lại càng thêm mờ mịt. Mấy cái chuyện làm bài tập gì đó, ngoại trừ trong thời gian ôn tập kiểm tra ra, đã bao lâu rồi cô chưa làm qua rồi nhỉ?
Dĩ nhiên cô đồng ý ở lại làm bài tập quả thực là một chuyện cực kỳ bất thường.
“Cốc cốc cốc…”
Lúc này cửa phòng đọc sách có tiếng gõ, mẹ Phỉ bưng trà hoa quả đi tới, Lục Tịnh An vừa định đứng dậy giúp đỡ đã bị bà cản lại.
“Không cần đâu, An An con cứ ngồi đi.”
Mẹ Phỉ cười híp mắt nói với cô. Bà đặt khay trong tay lên bàn, giúp bọn họ rót ngước trà.
Khi đưa ly nước trà đến trước mặt Phỉ Minh Sâm, bà lẳng lặng liếc mắt nhìn con trai một cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bình thường thằng nhóc này rất nhanh trí cơ mà, sao hom nay lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Cơ hội tốt như thế mà chỉ chăm chăm đọc sách? Nên tranh thủ thời gian hỏi người ta xem có cái gì không biết, hoặc là làm bộ như mình có bài không hiểu muốn hỏi người ta, như vậy mới có cơ hội trao đổi tình cảm chứ!
Phỉ Minh Sâm nhận được ánh mắt của mẹ, đại khái cũng hiểu ý bà.
Cậu không khỏi sờ sờ mũi, hèn chi hôm nay cậu cứ cảm thấy mẹ mình có chút khác thường, không ngờ là bà đã nhìn thấu tâm tư của cậu, hơn nữa dường như còn rất ủng hộ?
Trong ánh mắt ‘cổ vũ’ của mẹ Phỉ, Phỉ Minh Sâm bất đắc dĩ khép sách lại, vừa định mượn cớ nói chuyện với Lục Tịnh An thì kết quả em gái cậu lại mở miệng trước.
“Chị An, bài này em không biết làm, chị giảng cho em một chút được không?” Phỉ Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tịnh An, ngọt ngào hỏi.
Lục Tịnh An ngừng một lát, cảm thấy giảng bài còn thú vị hơn làm bài tập, hơn nữa đề toán tiểu học mà thôi, cái này không làm khó được cô.
Cô gật hỏi: “Chỗ nào không hiểu?”
“Ở đây, ở đây, đề bài ứng dụng này thật khó…”
“A, đề này em cũng không hiểu.” Phỉ Triêu Dương cũng bu lại.
Vốn thường ngày bọn nhỏ có gì không hiểu đều hỏi anh hai Phỉ Minh Sâm. Nhưng hôm nay có chị gái xinh đẹp ở đây, tất nhiên là không cần phải hỏi ai kia.
“Chị An của các con còn có bài phải học, hơn nữa chị ấy là khách, sao có thể làm phiền người ta như vậy chứ hả?”
Thấy con trai đã bị hai tiểu quỷ nhanh chân đến trước còn mình thì đang ở đó làm chuyện ngu ngốc, mẹ Phỉ tức giận đến trợn mắt, suy nghĩ một chút rồi nói với hai đứa nhỏ. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Phỉ Tân Nguyệt và Phỉ Triêu Dương liếc mắt nhìn nhau, bĩu môi có chút không tình nguyệt rút sách giáo khoa về.
Lục Tịnh An đè sách giáo khoa của con bé lại, quay đầu nói với mẹ Phỉ: “Cảm ơn dì, có điều không sao đâu ạ, con cũng không có nhiều bài tập.”
“Vậy thì thật ngại quá.” Mẹ Phỉ vội vã cười thân thiết.
“Không có gì ngại cả ạ, là con quấy rầy.” Lục Tịnh An hơi cong môi, cười nhẹ một cái.
Cô vẫn luôn chẳng có biểu cảm gì, nụ cười này cứ như băng tuyết tan ra khiến người ta không thể rời mắt.
“Chị An cười lên đẹp ghê á!” Phỉ Triêu Dương ngơ ngác nói, “Thảo nào anh hai thích…”
Lời cậu nhóc còn chưa nói xong đã bị Phỉ Tân Nguyệt thúc cùi chỏ vào sườn, ý thức được mình lỡ miệng, cậu nhóc vội lấy tay bụm cái miệng nhỏ của mình lại.
Chỉ là hành động đó cũng muộn rồi, lời chưa nói xong của cậu nhóc đã bị mấy người trong phòng nghe cả, nhất là Lục Tịnh An. Cô chớp chớp mắt, bên mang tai dần dần ửng hồng.
Tên kia, sao lại tùy tiện nói lung tung rồi?
Cô phản ứng kịp, có chút ngượng ngùng trừng mắt liếc Phỉ Minh Sâm, đổi lấy ánh mắt vô tội của chàng trai.
“Vậy mẹ không quấy rầy các con nữa, học tập cho giỏi, mẹ đi xuống trước đây.”
Mẹ Phỉ nín cười, giả vờ như không nghe thấy, bưng khay đi ra khỏi cửa phòng, đề đám bọn họ ở lại trong phòng học bài.
Bởi vì câu kia của Phỉ Triêu Dương nên sau khi mẹ Phỉ rời đi, trong phòng im thin thít.
Lục Tịnh An trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, rất muốn nổi giận nhưng lại ngại có em trai em gái cậu ở đây nên không phát giận được, cô không khỏi có chút bí bách.
“Chị An, chúng ta tiếp tục giảng đề có được không?” Phỉ Tân Nguyệt đảo tròng mắt, chỉ chỉ đề bài kia khẽ hỏi. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Lục Tịnh An bị dời sự chú ý đi, thế này mới thôi. Người nhà họ Phỉ, trừ Phỉ Minh Sâm ra thì cô đều rất thích, tất nhiên không đành lòng cự tuyệt lời nhờ vả của Phỉ Tân Nguyệt.
Cô gật đầu, quyết định không nhìn người nào đó nữa, giảng bài cho hai đứa bé đáng yêu.
Phỉ Minh Sâm ở bên cạnh nhìn