Nghe được câu hỏi của Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An cắn chặt môi, trên má dĩ nhiên đã đỏ lên một mảnh.
“Cậu… cậu nói bậy bạ cái gì…”
Lục Tịnh An rút tay về, đi đến ghế sofa, “Mẹ tôi sắp về, cậu đi nhanh đi.
”
Thấy cô chạy trối chết, Phỉ Minh Sâm nhíu mày, nhấc chân đi theo.
Lục Tịnh An ngồi trên ghế sofa, ôm gối cuộn thành một đoàn.
Bây giờ tâm cô loạn như ma, không dám nhìn tới cậu ấy.
Cậu ấy hỏi như vậy, có phải đã nhìn thấu tâm tư cô hay không?
Cho tới bây giờ cô chưa từng thích qua người nào, Lục Tịnh An cũng chưa từng để cho người khác nhìn thấu tâm tư, giờ phút này cô như ngồi bàn chông, cảm giác cả người không khỏe.
Phỉ Minh Sâm ngồi bên cạnh cô, giống như mèo bắt chuột vậy, khóe miệng mang theo ý cười, có chút hài hước nhìn cô.
“Tôi kêu cậu ra khỏi nhà tôi, cậu không nghe thấy sao?” Lục Tịnh An liếc cậu một cái, rất nhanh lại liếc qua lần nữa.
Phỉ Minh Sâm cười càng sâu hơn, cậu nhìn chăm chăm vào cô, hỏi: “Tịnh An, sao không nhìn tôi?”
Cả người thiếu nữ cứng đờ, lại rúc sâu hơn vào ghế sofa, giống như cậu là nước lũ hay mãnh thú vậy.
“Sao tôi phải nhìn cậu chứ? Cậu đi mau đi.
”
Cô không được tự nhiên nói, đại khái không ý thức được, lúc cô nói chuyện âm cuối mềm nhũn, mang theo chút xíu ý làm nũng, căn bản không có bao nhiêu lực uy hiếp.
“Nếu cậu không thích tôi như đã nói, tại sao không dám nhìn tôi?”
“Ai nói tôi không dám?”
Lục Tịnh An trừng cậu, và khi chạm vào đôi mắt dịu dàng của cậu, cô lại vô thức trốn tránh.
Phỉ Minh Sâm không khỏi cười khẽ, giống như có từng gợn sóng lay động trên hồ.
“Cậu cười cái gì mà cười?” Lục Tịnh An nắm gối ôm trong lòng, đập vào cậu.
Phỉ Minh Sâm để mặc cho cô đập, trên mặt vẫn cười, nhìn Lục Tịnh An càng lúc càng nổi cáu.
“Tôi không thể nào thích cậu, đời này cũng không thể!” Cô buột miệng nói ra.
“Tại sao không thể nào?” Phỉ Minh Sâm bắt lấy gối ôm, thu hồi nụ cười trên mặt, trong đầu bỗng thoáng hiện ra vẻ mặt lúc cô nhìn người đàn ông nào đó.
“Có phải cậu thích Cố Lâm không?” Cậu hỏi ra vấn đề vẫn luôn chôn giấu trong lòng.
Lục Tịnh An cảm thấy không giải thích được, “Cái này cùng với thầy Cố có quan hệ gì?”
Phỉ Minh Sâm bĩu môi, rất thức thời không rối rắm cái đề tài này, mà hỏi tiếp, “Vậy tại sao không thể thích tôi?”
Nghe cậu lại hỏi tới cái này, tim Lục Tịnh An đập nhanh, cô đoạt lại gối ôm, ánh mắt nhìn về nơi khác, chẳng qua khi tầm mắt rơi vào trên vách tường, rơi vào ảnh lúc cô chụp chung với Lục Tuyết Cầm, nóng giận trên mặt cô từ từ giảm xuống.
Cô mím môi, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm giống mẹ tôi.
”
Lục Tịnh An hít sâu một hơi, rốt cuộc hiểu rõ sự bất an và trốn tránh trong tim mình, thực sự xuất phát từ đâu.
“Tình yêu vốn không thể tin tưởng, dù có thích nhau đến thế nào, yêu nhau đến thế nào, cảm tình cũng sẽ có một ngày lạnh nhạt, cuối cùng thì hai bên chán ghét nhau, thậm chí đối mặt với nhau bằng quyền cước.
”
Cô nhếch mép lộ ra nụ cười châm chọc.
Cô tin tưởng, trước khi ba mẹ kết hôn hẳn là có yêu nhau, thậm chí lúc cô còn rất nhỏ, hồi tưởng lại cũng có một đoạn thời gian hài hòa mỹ mãn.
Có điều tất cả những thứ này đều sẽ thay đổi vào một thời điểm nào đó, giống như biểu hiện giả dối bị xé rách, mặt trái là một thực tế đầm đìa máu tươi.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, thiếu nữ co ro thân mình thoạt nhìn thật nhỏ, mang theo cảm giác cô độc sâu đậm cùng với yếu ớt, làm cho tâm cậu đau theo.
Cậu biết chuyện nhà cô ấy, cũng đã từng tận mắt nhìn thấy ba cô dùng bạo lực với dì Lục, mà cô thì, bên ngoài nhìn như kiên cường, thực chất trong lòng đã sớm chồng chất đầy những vết thương.
Phỉ Minh Sâm siết chặt quả đấm, hơi do dự.
Chẳng qua cậu biết, nếu hôm nay không nắm lấy cơ hội này, có lẽ sau này sẽ rất khó tiến vào nội tâm của cô ấy lần nữa.
Cậu thở dài, đưa cánh tay thăm dò choàng qua vai cô, ôm cô vào lòng.
Cậu để cằm lên đầu vai cô, nhẹ giọng nói: “Cho tôi một cơ hội được không?”
Lục Tịnh An mím chặt môi.
“Có lẽ bây giờ có nói gì dễ nghe đi chăng nữa, thì cậu vẫn sẽ không tin, vậy thì hãy đem hết tất cả mọi thứ giao cho thời gian đi, chỉ cần cậu không cự tuyệt tôi, không nhốt tôi ở bên ngoài là được.
”
Từ đây về sau, thứ bọn họ có là thời gian, cậu không vội trong lúc này, song cậu không thể để cho cô trốn tránh.
Mục tiêu của cậu luôn luôn rõ ràng, nếu nhận định là Lục Tịnh An, thì cậu liền nhất định phải có được, dù cho có tốn bao nhiêu thời gian và tâm tư vẫn không liên quan, cậu vẫn vui vẻ.
“Đừng cự tuyệt tình cảm của tôi, được không?”
Cậu ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng mang theo mười phần cám dỗ, giống như tình nhân đang thì thầm, khiến cho lỗ tai Lục Tịnh An cảm thấy ngứa ngáy, cả người đều nóng lên.
“Tịnh An?” Phỉ Minh Sâm truy hỏi, cậu phải có được một đáp án.
Lục Tịnh An ôm chặt gối trong ngực, tận đáy lòng thật ra đã dao động, chẳng qua là cho cậu ấy một cơ hội mà thôi, dù sao…
“Dù sao tôi cũng không đánh lại cậu, người bị bắt nạt nhất định là tôi, cậu cũng không bị thua thiệt gì