Đợi Phỉ Minh Sâm quẹo vào chỗ rẽ, lúc này Lục Tịnh An mới đặt chân lên bàn đạp, chậm rãi đạp xe đi trên đường.
Từ từ, bắt đầu có học sinh đi qua bên cạnh cô.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy một vài khuôn mặt quen thuộc, đều là bạn học lớp 10/21, thấy cô chạy xe đạp tới trường thì không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên.
Không phải là Lục Tịnh An không phát hiện, nhưng cô có thói quen mặc kệ ánh mắt người ngoài, đối với bạn bè trong lớp 10/21 cũng không có bao nhiêu tình cảm gì.
Mỗi lần đối diện với ánh mắt của họ, cô đều bình tĩnh dời mắt đi.
Dù sao những người này cũng sẽ không muốn chào hỏi với cô.
Vì vậy ở trong mắt người khác, cô đã lạnh lùng và thờ ơ như thế, khiến cho người ta không dám gần gũi.
“Lục Tịnh An, chào buổi sáng!”
Đi vào cổng trường, theo dòng người cô đạp về phía bãi đậu xe, bỗng nhiên có một tiếng chào hỏi vang lên.
Giọng nói kia trong trẻo lại thân thiết, như thảy một cục đá xuống mặt hồ phẳng lặng trong lòng cô.
Lục Tịnh An nhìn qua theo tiếng chào thì lọt vào mắt cô là một chàng trai đang ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất.
Cậu dừng xe dưới tán cây đa già trong trường, dáng người cao lớn, động tác phóng khoánh nhanh nhẹn, cho dù trong một đám học sinh mặc đồng phục trắng xanh như nhau thì cậu vẫn rất bắt mắt.
Khóe miệng cậu cong lên một nụ cười mừng rỡ, vừa vẫy tay với cô vừa đạp xe xuyên qua đám người đi tới bên cạnh cô.
“Lục Tịnh An, hôm nay cậu cũng đạp xe tới trường à?” Phỉ Minh Sâm làm như mới vô tình gặp nhau, ân cần hỏi thăm.
Lục Tịnh An kinh ngạc nhìn nhìn cậu, không rõ tên này đang làm gì.
Xung quanh có bạn học nhìn về phía bọn họ, nhưng cũng chỉ nhìn vài lần liền dời mắt đi, biết bọn họ là bạn ngồi cùng bàn nên càng không để ở trong lòng, cũng không gây nên bao nhiêu sự chú ý.
Tuy rằng trường học quản rất chặt chuyện yêu sớm, nhưng cũng không đến mức học sinh nam và nữ không thể nói chuyện với nhau.
“Cùng đi đi, tới bãi đậu xe.”
Phỉ Minh Sâm chớp chớp mắt với cô, sau đó đạp xe đi, ra hiệu cho cô đi theo.
Lục Tịnh An mím môi, cuối cùng đi theo phía sau cậu, cùng xuyên qua dòng người đi về phía bãi đậu xe.
Đợi đến chỗ vắng người cô mới thấp giọng hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Bên kia có chỗ kìa.” Phỉ Minh Sâm không trả lời ngay, cậu chỉ về phía cuối bãi đậu xe mà nói.
Trường Trung học Số 1 Giang Bắc là trường học song song hai hệ nội trú và ngoại trú.
Đa số học sinh chọn nội trú, có bãi đậu xe riêng cho ký túc xa.
Học sinh ngoại trú và giáo viên dùng chung một bãi đậu xe, có vẻ chen chúc, không dễ tìm vị trí.
Lục Tịnh An đi theo sau, dựng xe bên cạnh cậu, vừa khóa xe vừa nhìn về phía cậu, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Phỉ Minh Sâm nháy mắt một cái, nói với vẻ mặt vô tội: “Sợ cậu lạc đường.”
Lục Tịnh An khẽ run lên, sau đó liếc liếc cậu.
Nhìn cô giống người mù đường lắm sao? Cho dù không biết đường thì đi theo mọi người cũng tới nơi mà?
Có điều cảm giác được người khác quân tâm này… Hơn nữa, còn là cậu…
Khóe miệng thiếu nữ không kiềm được cong lên, ánh mắt cũng hơi lấp lánh.
Thấy cậu nhìn chằm chằm mình, Lục Tịnh An vội cúi đầu, che giấu nụ cười trên mặt.
Phỉ Minh Sâm cười trộm trong lòng, cũng không tiếp tục nói nữa.
Hai người dựng xe chung một chỗ rồi sóng vai đi về phía phòng học.
Dù sao đường đi chỉ có một, hai người lại là bạn ngồi cùng bàn, cùng đi về phòng học như vậy cũng đâu có gì kì lạ lắm nhỉ?
Nói là không có gì kì lạ như vậy, nhưng Mạc Xảo Xảo thì không cảm thấy thế.
Thấy bọn họ đi vào, ánh mắt của cô ấy liền sáng lên như đèn pha.
Đợi đến sau khi Lục Tịnh An ngồi ổn rồi thì lập tức nhìn cô chằm chằm hết mấy giây, ánh mắt mang theo ý tìm tòi nghiên cứu.
“Gì đấy?” Lục Tịnh An bị cô ấy nhìn đến không được tự nhiên.
“Chị An, nghe nói hôm nay chị đạp xe đi học hả?” Mạc Xảo Xảo ghé vào trên bàn cô, tò mò hỏi.
“Ừ.” Lục Tịnh An thuận miệng đáp lời, lấy sách giáo khoa ra.
“Bác Lâm đâu rồi?”
“Bác ấy có việc về quê, không biết khi nào mới trở lại.”
Lục Tịnh An lật sách, dáng vẻ thong dong, chỉ có đầu ngón tay đang nắm chặt trang sách hơi trở nên trắng bệch là tiết lộ một chút tâm tư của cô.
“À ra vậy…”
Mạc Xảo Xảo nỉ non, cô ấy luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của chị An thì thật sự giống như không có gì cả.
“Vậy chị đạp xe đã quen chưa?”
“Tạm ổn.”
Ánh mắt của chị An toát lên vẻ sùng bái, “Chị An lợi hại thật ấy, lần đầu tiên đạp xe đã có thể quen rồi.”
Nếu như đổi lại là kẻ mù đường như cô ấy, chắc chắn tới chiều vẫn chưa đến được trường học.
Lục Tịnh An khựng lại một chút, khóe mắt liếc qua Phỉ Minh Sâm.
Cậu đang viết gì đấy, dường như không chú ý đến cuộc trò chuyện của các cô.
Cô mím môi, không có tiếp lời.
Mạc Xảo Xảo lại nói thêm vài câu với cô rồi xoay về chỗ bổ sung bài tập.
Lục Tịnh An khép sách lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cũng cũng lừa qua được.
Cô không biết tại sao nhưng cô không muốn ai biết chuyện của cô và Phỉ Minh Sâm, cứ cảm thấy sẽ rất mất tự nhiên.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ngày càng chuyển lạnh, bầu trời lại vẫn xanh ngắt, gió thổi khe khẽ, rất dễ buồn ngủ.
Cô che miệng ngáp một cái, ngã người nằm bò ra bàn.
Tối hôm qua ngủ không được ngon, cả đêm đều nằm mơ, hôm nay cực kì buồn ngủ.
Mắt cô khẽ nhắm hờ, trong mơ màng, ánh mắt lại chuyển đến Phỉ Minh Sâm ở bên cạnh.
Cậu ngồi thẳng lưng, hơi cúi đầu đọc sách, ngón thay thon dài trắng trẻo đặt lên trang sách, cùng màu giấy hơi ngả vàng tôn lên lẫn nhau khiến cả người như ngâm trong thư hương, toát lên phong độ của người trí thức.
Sạch sẽ, ấm áp… Là khí chất mà cô thích…
Trong ý thức mông lung, cô nghe được tiếng đọc sách vang lên bên tai.
Cả lớp sáu mươi mấy người, trong nhiều giọng đọc như vậy, nhưng cô vẫn chỉ nghe vào tai một giọng đọc duy nhất.
Dịu dàng lại nhã nhặn, mang theo chút lười biếng, mỗi một âm tiết đều như đang dẫn người đi vào giấc ngủ.
Cô gái không nhìn thấy được trong lúc cô dần mất đi ý thức thì người ở bên cạnh cũng cong khóe môi nở nụ cười vui vẻ…
Đợi đến khi Lục Tịnh An tỉnh lại thì đã qua mấy tiết, hiện tại đang trong thời gian chuyển tiết.
Cô không để ý, dù sao sáng nay cũng không có tiết Toán.
“Brừmmm”
Cô vươn vai duỗi lưng, bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn thử.
[Phỉ Minh Sâm]: Dậy rồi?
Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn qua, chàng trai đang cúi đầu, đầu ngón tay xoay bút, vẻ mặt chuyên tâm như đang suy tư vấn đề khó khăn gì đấy, cho dù là ai cũng không thể nhìn ra được là thật ra cậu đang dùng điện thoại di động.
Giả bộ như thật.
Lục Tịnh An thì thầm một tiếng, cúi đầu