Rất nhanh đã đến giờ thi đấu, các giáo viên thể dục làm trọng tài.
Bắt đầu sắp xếp cho học sinh dự thi vào chỗ.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành.
Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Rốt cuộc Phỉ Minh Sâm chạy quay lại vào ngay thời khắc cuối cùng.
Bởi vì có nhiều người nên cậu cũng không làm ra hành động thân mật gì, chỉ đi đến bên cạnh cô giá, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Cố lên!"
Lục Tịnh An nhìn cậu một cái, đè x uống cảm giác khác thường trong lòng, gật đầu.
"Lớp 10/1 Khâu Lệ, 10/4...!10/21 Lục Tịnh An".
Giáo viên bắt đầu điểm danh, nghe đến tên mình, Lục Tịnh An lên tiếng, lúc này mới hít sâu một hỏi đi đến vạch xuất phát.
Các nữ sinh khác nhìn thấy cô thì ào ào né tránh, nhưng người đứng bên trái cô thì lại nhìn chằm chằm cô kèm theo chút thái độ thù địch, nhìn như có vẻ nóng lòng muốn thử.
Lục Tịnh An nhún vai, không để ý.
Sau khi ổn định vị trí, cô lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Phỉ Minh Sâm đang đứng bên ngoài đường chạy, Mạc Xảo Xảo và Thư Nghiên không biết quay lại từ lúc nào, đang vẫy tay với cô.
Chàng trai vốn có chút lạnh nhạt khi đối diện với ánh mắt của cô thì nở một nụ cười ấp áp, dùng khẩu hình miệng nói với cô một lần nữ "Cố lên!"
Lục Tịnh An mím môi, trái tim vốn đang tản mạn lại đột nhiên đập mạnh.
Cô hít sâu một hơi, bày ra vẻ nghiêm túc nhìn về phía đích đến, ánh mắt trở nên kiên định.
Cô không phát hiện ra rằng khi cô và Phỉ Minh Sâm nhìn nhau, nữ sinh ở bên cạnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
“Tất cả vào vị trí!”
Giáo viên bắt đầu ra lệnh, giương súng nổ trong tay lên cao.
“Đoàng ——”
Một tiếng súng vang lên, Lục Tịnh An vừa mới chuẩn bị vọt tới trước thì ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, nữ sinh bên cạnh cô lại dường như bởi vì nghe tiếng nổ mà rối loạn bước chân, dưới chân loạng choạng “Phịch” một tiếng, ngã phịch ra ngay trên đường chạy mà cô chuẩn bị đạp qua!
Có không ít người nhìn thấy thì phát ra tiếng kinh hô, cảm giác chuẩn bị xảy ra thảm kịch.
Lục Tịnh An khẽ cau mày, một chân này của cô đã không thu lại được nữa, cũng may cô phản ứng mau, mũi chân khẽ dùng lực đạp nhẹ mặt đất để lệch khỏi quỹ đạo có nữ sinh kia.
Cả cơ thể chịu quán tính lao về trước, cô linh hoạt lộn nhào trên không rồi sau đó vững vàng rơi xuống đất.
“Cậu không sao chứ?” Cô ngồi xổm trên mặt đất, xoay người dò hỏi cô gái bị ngã xuống đất kia.
Tất cả mọi người nhìn một màn này đều sợ ngây người, một là bởi vì chuyện đột ngột xảy ra, hai là bởi vì phản ứng linh hoạt nhanh nhẹn của thiếu nữ, quả thực như cảnh tượng chỉ có xuất hiện trên phim truyền hình.
Ấn tượng của bọn họ đối với Lục Tịnh An vẫn luôn dừng lại ở đại ca lưu manh ở cấp 2, một cô nàng ngông cuồng càn rỡ, nhưng hiện tại nhìn…… vậy mà cảm thấy……
Có chút ngầu?
Trong lúc người khác ngây người, Lục Tịnh An đã đứng lên, đi đến bên cạnh nữ sinh bị té ngã, đỡ cô ta dậy.
Lúc này học sinh cùng lớp với nữ sinh đó mới phản ứng kịp, vội vàng vọt tới bên cạnh cô ta.
“Khâu Lệ, cậu có sao không?”
Thầy trọng tài cũng lại đây dò hỏi, “Bạn học, có té bị thương không? Có cần đến phòng y tế không?”
Khâu Lệ quỳ rạp trên mặt đất, môi cắn chặt, sắc mặt đỏ bừng, dường như cảm thấy thực mất mặt.
Cô chậm rãi bò dậy, có vẻ rất ngượng ngùng.
“Không có việc gì chứ?” Giọng nói rõ ràng trầm ấm của chàng trai vang lên.
Khâu Lệ vui vẻ, chỉ là khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đối tượng chàng trai quan tâm căn bản không phải cô ta.
Phỉ Minh Sâm bắt lấy cánh tay Lục Tịnh An, khẩn trương nhìn cô, dò hỏi xem cô có bị thương không.
Khâu Lệ không khỏi cắn răng, rõ ràng người té ngã là cô ta, mắc gì cậu ta lại quan tâm Lục Tịnh An, cái con nhỏ đàn ông hung tợn này?
Cô ta cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia oán hận độc ác.
Lúc cấp 2 cô ta học cùng trường với Phỉ Minh Sâm, từ thật lâu trước kia đã thích cậu, cô ta nỗ lực thi đậu trường Trung học Số 1, chính là vì đuổi theo bước chân cậu.
Chính là trước nay cậu vẫn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Rất nhiều lần cô ta lưu luyến ở bên ngoài phòng học lớp 10/21, chỉ muốn nhìn cậu một chút, nhưng trường học siết rất chặt chuyện yêu sớm, cô ta cũng không dám trắng trợn táo bạo mà đi vào tìm cậu.
Đến nhìn càng nhiều, cô ta liền phát cậu đối xử rất đặc biệt với Lục Tịnh An.
Cô ta không biết bọn họ đã tiến triển tới trình độ nào, nhưng cô ta biết rõ nếu chính mình lại không ra tay, khả năng là không còn cơ hội nữa.
Tâm tư Khâu Lệ lướt nhanh như chớp, lắc lắc đầu với bạn học đang hỏi han ân cần, sau đó nhìn về phía Lục Tịnh An.
“Bạn Lục, vừa rồi thực xin lỗi……” Cô ta giương mi lên, trong mắt long lanh ánh nước.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, rõ ràng là xin lỗi, lại như là Lục Tịnh An đang bắt nạt cô ta.
Người khác không khỏi sinh ra lòng đồng tình với cô ta, nhưng có lẽ là vì phản ứng nhanh nhẹn lưu loát vừa rồi nên mọi người cũng không cảm thấy Lục Tịnh An có gì sai.
Vốn là Khâu Lệ muốn dùng khổ nhục kế, để Lục Tịnh An giẫm cô ta bị thương trước mắt bao người, rồi cô